Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Khoảnh khắc bắt đầu rung động của bạn là khi nào?
Còn tôi, chỉ là vào một ngày đẹp trời, tôi vô tình va
phải ánh mắt anh, chỉ vậy thôi.
Vì đó, là ánh mắt nhìn thấu tận sâu nỗi lòng…
Và tôi cũng chẳng nhớ kể từ lần đó, tôi đã bao nhiêu lần
chợt vô tình nghĩ đến anh, nhắc đến tên anh với bạn bè trong ngày. Chắc là nhiều
lắm, nhiều đến nỗi đếm chẳng còn xuể nữa.
Tôi bắt đầu hỏi bạn bè những thông tin về anh, tìm nhiều
phương thức có thể liên lạc với anh. Và tìm rồi, thì để đó. Mỗi ngày lúc rãnh rỗi
chỉ là mở ra xem rồi nhoẻn miệng cười, chỉ vậy thôi. Tìm vào tường nhà anh, tôi
chợt cảm thấy có gì đó nhói lên ở trong lòng khi đọc từng dòng trạng thái được
anh chia sẽ. Tôi chợt cảm nhận rõ nét về con người này hơn bao giờ hết. Có lẽ
anh chẳng như vẻ ngoài lạnh lùng và có chút khó gần, ít giao tiếp với mọi người
của mình. Có lẽ anh hẳn đã trải qua rất nhiều những tổn thương, va vấp trước
đó. Chắc hẳn vào những đêm tối đi làm về khuya, một mình nơi căn phòng vắng,
anh hẳn đã cảm thấy lòng mình cô đơn lắm.

Và tôi chợt tò mò về con người này! Tôi tò mò về cơ thể
vốn săn chắc nhưng với nước da ngâm đen ấy. Tò mò về con người rất ít khi hoặc
có thể chưa từng biết biểu lộ bản thân. Tò mò về chàng trai với những vết sẹo
trên cánh tay, về chàng trai có chất giọng nghẹn ngào chất chứa những nỗi buồn.
Tôi chợt muốn hỏi con người này thật sự đã trải qua những gì? Có phải là có điều
gì đang cản ngăn anh show mình ra giữa thế giới?
Và tôi bất giác, muốn dùng tình cảm chân thành này chữa
lành những tổn thương nơi anh.
Anh có thể sẽ không tin, sẽ cảm thấy hoài nghi, về một
cô gái xa lạ chỉ vô tình chạm phải ánh mắt đã bắt đầu cảm nắng anh. Anh có thể
sẽ giữ một khoảng cách an toàn đề phòng mỗi khi tôi chủ động muốn bắt chuyện
cùng anh. Anh có thể sẽ có những ấn tượng không tốt, thậm chí là ghét tôi đi nữa.
Nhưng tôi vẫn sẽ không nản lòng, sẽ vẫn luôn ủng hộ
anh dù chỉ là âm thầm phía sau. Bạn bè khuyên tôi là con gái thì đừng nên quá
chủ động, con trai bản tính thích chinh phục, nếu ban đầu là tôi chủ động thì sẽ
mãi như vậy. Ừ vậy thì đã sao? Vốn dĩ bắt đầu là tôi, là chính tôi muốn bắt
chuyện, muốn làm quen và một trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Vốn dĩ
là tôi tự nguyện muốn dành ra thời gian của mình để quan tâm và dõi theo anh
mà.
Vì tôi vẫn luôn nghĩ, trao đi yêu thương cũng là một loại nhu cầu, chẳng cần hồi đáp, chẳng cần ghi ơn.
Vì tôi vẫn luôn nghĩ, trao đi yêu thương cũng là một loại nhu cầu, chẳng cần hồi đáp, chẳng cần ghi ơn.
Thế giới này đông người lắm, nhưng mà không phải lúc
nào cũng gặp được người cho mình một cảm giác kì diệu đến như thế. Là cảm giác
mà chỉ lần đầu nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy đúng rồi, chính là anh ấy. Là cảm
giác tim đập chân run mỗi khi nhìn thấy anh, là cảm giác hạnh phúc mỗi khi được
nhìn anh cười. Và với tôi lúc này, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh nhiều
hơn một lần, chính là lại không cẩn thận thầm thích anh thêm một chút…

Nhiều lần tôi cảm thấy mình thật xuẩn ngốc, thật thất
bại. Khi năm lần bảy lượt bạn bè tạo cơ hội vẫn không dám đến bắt chuyện cùng
anh. Vì tôi có thể đứng trên hàng trăm khán giả để nói ra điều mình muốn nói,
nhưng lại chẳng dám đến cạnh bên anh mà nói hai tiếng “xin chào”. Vì tôi sợ
mình sẽ không kiềm được tình cảm cuồng si anh qua đôi mắt, sợ không kiềm được
những cảm xúc trong lòng mà lại bỏ hết tất cả chạy đến ôm lấy anh. Và vì chỉ cần
là anh, tôi sẽ chẳng thể bình tĩnh mà dùng não để phân tích hay phán đoán gì nữa.
Thôi thì, khi trái tim đã lên tiếng, tôi sẽ thử một lần
dẹp đi lí trí vốn cứng nhắc quy củ ấy để chạy theo những cảm xúc nơi mình. Thật
may mắn vì khi giữa tuổi xuân đương đẹp này, tôi đã gặp được anh.
Vậy nên dù như thế nào, tôi vẫn sẽ cố gắng đến cùng!
#3/6/20
#Nym