Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Khi tâm trạng con người chưa ổn định thì đi trên một con đường
quen thuộc cũng không dám đi lại, một chuyện tình đã qua không muốn nhắc tới.
Em từng ngộ nhận rằng mình đã quên anh rồi, nhưng khi ai đó nhắc đến anh thì kí
ức đó lại quay về như ngày hôm qua. Quên một người khó đến như vậy sao anh hay
do tình yêu em dành cho anh quá nhiều. Không đâu, em và anh đến với nhau rất
nhanh - buông tay cũng rất nhanh. Nhưng điều quan trọng anh là mối tình đầu của
em, người ta nói mối tình đầu khó quên lắm và em cũng như vậy.
Em có một sở thích mà anh cũng biết, vào quán cafe mà người ta mở nhạc sẵn,
nghe những ca khúc mình chưa từng nghe hay nghe rồi. Thả hồn theo những giai điệu
ấy tim mình thấy bình yên hơn. Hôm qua tâm trạng em lộn xộn, khó tả quá. Em đã
nghe tin tức về anh, anh đã lấy vợ và có con, cuộc sống của anh hiện tại là
đang rất hạnh phúc. Khi buông cánh tay anh ra em thầm chúc phúc cho anh nhưng
sao bây giờ thấy trong lòng trống trải đến khó tả. Phải chăng những gì đang xảy
ra em còn hối tiếc điều gì? Mọi thứ cứ mơ hồ, khóc cũng không được, cười cũng
không xong hay do em ích kỉ quá. Em lại một lần nữa đấu tranh tư tưởng để bắt đầu
lại từ đầu mà quên anh. Ca khúc tiếp theo trong quán vang lên một giai điệu
quen thuộc...
"Chiều hôm nay thoáng nghe tim anh
Người ta nói anh đang hạnh phúc... lắm...
Thật không anh có vui hơn nhiều cùng ai chốn ấy...
Thế là hết, bao chờ mong... Tan theo những tia hi vọng
Cố lòng chợt đau nhói, cuộc tình tựa làn khói.
Nuối tiếc cho lời chưa nói"
(Trích Giận lòng)

Nó như chạm lấy cảm xúc trái tim và con người của em ở hiện tại. Em từng nghe
ca khúc này vài lần mỗi khi tâm trạng không vui. Phải rồi "Nếu ngày ấy
chính anh đừng buông tay mà cố giữ em nhiều hơn có thể - Chắc có lẽ kết quả
không buồn như bây giờ" nhưng giờ có tiếc nuối cũng không được gì. Anh và
em xem như hai đường thẳng song song và chẳng bao giờ gặp lại, chúng ta chung một
bầu trời chứ không còn chung một con đường nữa rồi.
Hôm nay đây cho em được nhớ anh thêm một lần cuối để những
kí ức đó quay về với em lần nữa. Ngày chúng ta biết nhau và gặp nhau ở những
ngày hè oi bức. Anh và em xem như hai người xa lạ cùng nhau tình nguyện cho cái
phường mới thành lập. Mình cùng nhau đi đốn cây, vớt lục bình, nhổ cỏ, khai
quang, thăm mộ những chiến sĩ. Ngày ấy vui anh nhỉ, cùng nhau tham gia hội ngày
hè, cùng nhau ăn cơm sau những ngày lao động mệt mỏi và cùng nhau thi đua hát
hò khi các phường tổ chức tranh nhau. Cùng nhau đi sớm về trễ, cống hiến hết
mình vì cái phường mới đang lập ra, cùng cười cùng vui bên hai tháng hè và cùng
chở nhau trên chiếc xe đạp quanh con đường quen thuộc. Em ước gì có thể quay lại
ngày đó, để hiểu anh nhiều hơn và không để mất anh như bây giờ.
Chúng ta chia tay nhau vì anh chưa thể quên được người yêu
cũ, đó là lí do cho cuộc hẹn em ra để nói chuyện. Ngày anh hẹn em ra nói chuyện,
trong lòng em có cảm giác khó chị, bất an và ngày đó cũng đến. Chia tay nghĩa
là hết, em và anh cũng không còn gặp nhau kể từ ngày đó.
Hôm nay em lại nhớ về anh nhưng ngày mai đây em sẽ quên
anh, khóa anh lại trong miền kí ức xa vời. Bước đi mình em và không còn lưu luyến
gì về anh nữa. Em tin lần này em làm được vì thời gian qua em cứ nghĩ anh là một
người đàn ông chưa vợ, chưa con - em còn nuôi hy vọng gặp lại anh chúng ta cho
nhau cơ hội mới. Nhưng giờ đã khác rồi, anh đã tìm cho mình một bến đỗ, một con
đường hạnh phúc cho riêng mình mà không có em.
Một cái gì đã cũ rồi thì đừng nên tiếc nuối vì có tiếc nuối cũng đã đi qua rồi và chuyện tình yêu cũng thế đã buông tay rồi thì mãi sẽ chẳng bao giờ quay lại được. Khóa lại những kí ức đau buồn và bước ra tìm một con đường mới, một cơ hội mới cho chính bạn. Đừng vì cái cũ mà ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại vì nó cũng không còn xứng đáng với những gì bạn dành cho. Cuộc sống là những chuỗi ngày bước tiếp và bước tiếp, sẽ có một bàn tay khác nắm lấy bạn và yêu thương. Có duyên không nợ cũng không thể trách ai.