Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Sài Gòn, ngày 12/08/2019…
Càng trưởng thành, có những điều chúng ta
tưởng chừng như rất dễ nhưng thật ra lại vô cùng khó. Tôi hay tự hỏi mình hai
năm qua điều gì làm tôi hối tiếc nhất?. Kể từ cái ngày tôi bước chân vào giảng
đường Đại học, ở cái chốn phồn hoa mà người ta hay nói “hoa cho người giàu, lệ
cho người nghèo” - Sài Gòn. Cũng ngần ấy thời gian tôi không còn những bữa cơm
quây quần bên khói bếp mỗi chiều, được nghe những lời hỏi thăm, động viên sau
những buổi học mệt mỏi cho kì thi Đại học, những buổi trò chuyện gia đình cũng
vơi ít đi, những cuộc điện thoại dần thưa thớt. Có phải cuộc sống ngày càng hiện
đại làm con người ta như ít quan tâm, ít tình cảm đi thì phải?. Khi mà điện thoại
luôn chực chờ trên tay, nhưng mà một cuộc gọi về nhà hỏi thăm ba mẹ lại không
làm được. Phải chăng những điều mới mẻ, những cuộc vui ở cái thành phố này, tôi
vô tình đã để nó cuốn theo.

Tuổi trẻ người ta hay chạy theo cái gọi
tình yêu nam nữ, theo những đam mê khát vọng, ngã vào vòng xoáy tiền-tài-danh-lợi,
để rồi khi có được những thứ đó trong tay, chúng ta mới nhận ra rằng mình đi
quá xa. Gia đình vẫn ở đó, nó không cần bạn phải đuổi theo làm gì cả, mà nơi đó
vẫn có những điều hạnh phúc chờ đợi bạn. Tôi luôn tin rằng, cho dù bạn có nhiều
tiền đến mấy, bạn có thể mua được mọi thứ, nhưng tôi dám cá rằng có một thứ bạn
không bao giờ mua được. Đó chính là gia đình, nơi mà bạn bước vào khi còn là giọt
máu, đến khi bước ra bạn đã là một con người hoàn chỉnh, nơi bạn không phải mất
một khoảng nào để trả cho những năm tháng ấy. Tất cả chỉ là tình yêu thương vô
tận và không cần bạn phải hồi đáp. Thế đấy, khi trưởng thành rồi đôi khi chúng
ta lại không nhận ra…
Giờ đây tôi bước vào cái tuổi 20, cái tuổi
đẹp nhất mà chúng ta hay gọi là “thanh xuân”. Bắt đầu tự mình phải biết lo toan
cho cuộc sống, những cái xô bồ của xã hội chực chờ xung quanh, một mình giữa
thành phố rộng lớn bao la này, tôi mới thấm thía được những cực khổ mà họ mang
trên vai… có lẽ những năm qua tôi đã sống quá sung sướng mà không biết rằng có
những người luôn âm thầm đứng phía sau chỉ để cho tôi có một tương lai tốt đẹp.
Cái giá của trưởng thành có phải là con người ta càng ngày sống khép kín hơn
không? Vì thế mà cách thể hiện của họ cũng có phần ít đi, những lời muốn nói những
điều suy nghĩ không biết phải thể hiện thế nào! Và thế rồi lại cất vào trong
lòng... Tôi hay nhớ lúc nhỏ ở làng quê nghèo mà được đi học đó đã là một điều
may mắn hơn nhiều bạn cùng trang lứa, vào cái tháng 8 này là mưa ngập cả đường,
mẹ tôi hay dùng cái bọc trắng của bao phân cho lúa cắt ra làm thành cái áo mưa
cho tôi che, tôi dỗi bà sao mà không mua áo mưa mới cho tôi? Lúc ấy tôi chỉ thấy
bà cười bảo rằng: “con che như thế sẽ giống siêu nhân...”. Còn ba thì cõng tôi
trên lưng đến trường, bởi ở quê đường đất mùa này thì sình ngập cả chân. Lúc ấy
cứ vô tư hồn nhiên, vừa vào lớp là chạy vào chơi cùng lũ bạn học, mà chẳng thèm
nhìn lại phía sau, có một người đang dõi theo những bước chân nhỏ nhoi này. Những
điều tưởng như nhỏ nhoi ấy mà tôi phải mất ngần ấy năm đến lúc trưởng thành mới
có thể hiểu hết được. Nhiều khi tôi hay ước giá mà mình một lần được quay trở lại
những ngày tháng ấy, cho tôi được một lần hôn lên má họ, được ôm họ vào lòng
ngay lúc ấy. Thì có lẽ giờ đây mọi thứ sẽ không trở thành niềm nuối tiếc.
Những
sự hy sinh thầm lặng, những giọt mồ hôi của ba mẹ, sẽ chẳng bao giờ con cái biết
được. Chỉ khi chúng ta thật sự trở thành ba mẹ của những đứa trẻ thì mới có thể
hiểu được hết những gian khổ ấy…
Thời gian vẫn cứ chạy, với bạn có lẽ nó sẽ
còn rất dài, còn với họ thời gian là “hữu hạn”. Đừng để đến lúc bạn muốn làm điều
gì đó cho họ cũng chẳng còn được. Nếu có hãy làm ngay lúc này đi và đừng đợi chờ
thêm nữa. Còn với tôi điều giờ đây mà tôi làm được chính là thường xuyên gọi về
hỏi thăm họ, nói chuyện nhiều hơn, về thăm nhà thường hơn, được làm cái điều mà
tôi đã bỏ lỡ: ôm hôn vào má, vào đôi tay đã chai sần vì thằng con này. Kề bên
tai mà bảo rằng:
“Con
đã trở về! Con cảm ơn vì đã sinh con ra, cho con được thành người như ngày hôm
nay… Cảm ơn vì tất cả những điều ba mẹ làm cho con.”
Mọi thứ của quá khứ sẽ là những hoài niệm
theo bạn trên suốt cuộc đời này, bạn chẳng thể thay đổi nó, nhưng hạnh phúc
ngay bên cạnh lúc này bạn đang có, hãy nắm lấy và thay đổi làm cho nó thật đẹp
hơn nữa. Tôi tin ai trong chúng ta cũng đều làm được, quan trọng là chúng ta có
dám làm hay không thôi!?. Đừng chạy theo những thứ tình cảm huyền ảo ngoài kia,
gia đình luôn chờ chúng ta quay về…
✍Nguyễn Quốc Tiển
(Hình ảnh: Internet)