Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

Tuổi
già và sức yếu là hai điều cuối cùng của một cuộc đời trọn vẹn mà không ai mong
muốn, cũng không ai có thể tránh khỏi.
1.
Bà không phải bà ngoại thật của tôi, nhưng nói là “bà ngoại giả” cũng không
đúng. Bà là em gái của ông ngoại tôi. Mà ông ngoại…mất lâu rồi, chỉ còn một
mình ngoại đơn thân độc mã sống lẻ loi nơi quê nhà. Hồi tôi còn nhỏ, nhiều lần
không hiểu chuyện cứ đòi gặp ông bà ngoại, rồi thế nào đó mà gọi bà và ông là
“ngoại” luôn…
Bà
hồi đó khoẻ lắm, bà thường chạy chiếc xe đạp điện màu đỏ xuống nhà tôi xem cây
xem cối, xem bệnh của mẹ tôi có đỡ thật không, xem em của tôi biết đi đứng gì
chưa; sáng nào bà cũng cùng những bạn hàng xóm đi tập thể dục; bà tham gia nhiều
hoạt động xã hội lắm, dù nghỉ hưu rồi nhưng vẫn không phai nhạt sự nhiệt tình.
Bà là người rất vui vẻ, mọi người quý bà nhiều. Ngày nhà giáo năm nào cũng thấy
hàng tốp xe hơi đỗ trước cổng, bà bảo là học trò của bà về đấy, mà ai cũng gọi
bà là “mẹ”. Tôi cảm thấy ngày nào đối với bà cũng là ngày đẹp trời.
Rồi
cũng vào một ngày đẹp trời đó, cơn tai biến ập đến đột ngột.
Hàng
xóm không thấy bà sáng sáng đi qua ngõ nữa, Hội Phụ nữ vắng mặt một người chị,
và những nụ cười vui vẻ của bà cũng ngấm dần vào màu bóng râm. Bà không cười
nhiều nữa. Bà của hiện tại và rất nhiều năm trước đây dường như không còn là một.
Lúc đến thăm, tôi mới nhận ra những dấu vết năm tháng in trên gương mặt bà, có
rất rất nhiều. Điềm báo về tuổi già và sức yếu đã đến.
Bác
sĩ nói, bà bị liệt nửa người, có thể hồi phục nhưng khả năng không cao, còn rất
cần sự kiên trì chịu đựng. Mọi hoạt động đều cần sự giúp đỡ của người khác. Một
cuộc sống từng rất tự do bỗng dưng phải dựa vào sự hỗ trợ, có biết bao nhiêu tủi
hờn cùng bức bối chứ. Ngày giỗ, bà cùng ngồi với chúng tôi, nhìn bà cố gắng tự
cầm thìa mà tôi thấy mắt cay cay. Bà biết con cháu còn rất bận rộn những chuyện
của riêng mình, nên nhiều việc cũng rất nỗ lực tự làm, bà không muốn phiền người
khác, tôi hiểu.
Nhưng
chỉ vậy vẫn chưa đủ để khiến tôi thực sự thấu hiểu nỗi lòng của một nhà giáo.
Cho đến ngày đó…
Tôi
mang trái cây đến thăm bà. Mẹ tôi bảo bà rất thích ăn chuối chín trứng cuốc nên
đã chuẩn bị cho tôi hẳn ba nải to. Tình thương của bà dành cho tôi từ tấm bé đến
giờ vẫn không hề thay đổi. Lúc nào bà cũng sẽ đáp lại lời chào của tôi bằng hai
chữ “Yến hả?”, và sẽ luôn hỏi tôi rằng: “Cháu ăn cơm chưa, để bà nói mợ…” … Lần đó tôi đến, cả nhà vắng hoe, chỉ có mợ
đang bận bịu dưới bếp và bà nằm một mình, tôi không nỡ chỉ đến rồi về, mon men
đến ngồi cạnh giường.
Tôi
từ nhỏ đã không biết cách bộc lộ tình cảm qua ngôn ngữ (dù cô giáo mầm non cùng
bố mẹ tôi đã tập cho tôi rất nhiều, nhưng đến giờ dường như vẫn không có tiến
triển gì), cho nên những gì tôi có thể mở lời chỉ là mấy câu hỏi quá đỗi bình
thường: Bà có đau lắm không?, Bà uống thuốc chưa?,... Bà từ tốn trả lời tôi thật
chậm rãi, ánh mắt buồn buồn của bà hun hút tận chân trời, nó mông lung và xa
xôi đến nỗi khiến tôi không thể đoán được bà đang suy tư điều gì.
Khoảng
trống cuộc trò chuyện diễn ra, tất nhiên rồi, vì tôi không giỏi giao tiếp.
Lặng
đi một lúc, bà khẽ cựa mình, nghiêng đầu về phía tôi.
Bà
kể hôm qua Hội Phụ nữ gọi đến báo rằng cuối tuần mọi người sẽ đến thăm bà.
Nhưng bà trả lời rằng đừng đến. Tôi khẽ thắc mắc. Bà cười, nhưng nụ cười này có
gì đó thật trầm, héo úa và đẫm nước như bông hoa tàn nhúng mình trong sương
mai. Bà như có như không nhìn tôi. Mái đầu bạc gác lên đôi tay bán liệt. Bà bảo,
nhìn chị em cùng lớn cùng nhỏ với mình vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn sáng sáng tập thể
dục, vẫn chiều chiều rộ tiếng cười nói, còn mình thì nằm liệt thế này, bà tủi
thân lắm. Tôi nhận ra được cái run khe khẽ ở cuối câu. Bất giác lại cảm thấy
mình. Nhớ lúc tôi bị tai nạn, bộ dạng rất xấu xí và vô dụng, tôi cũng không muốn
ai đến thăm. Nhìn người nhìn ta, cùng tuổi cùng sức như thế, nhưng mình lại…thực
sự cảm giác tủi thân đó rất rất to lớn.
Bà
kể cái cảm giác xương ê ẩm đau mà không làm gì được. Thuốc uống cũng chẳng có
tác dụng gì. Dạ dày bà cũng đau. Mắt cũng yếu, tay cũng run. Bà bảo bà sắp chết
rồi, nhưng bà không muốn. Bà còn chưa thấy tôi đậu Đại học mà, còn muốn thấy thằng
Bin cưới vợ, thấy thằng Bo có cái nghề ổn định,… mỗi đứa cháu bà đều gửi gắm một
tương lai, nhưng chúng đều không hay, chỉ mình tôi………
Tôi
hỏi một câu, không liên quan, vì không biết có thể nói gì cho bầu không khí này
đừng chùng xuống nữa.
“Bà
có ăn được nhiều không?”
Bà
vậy nhưng lắc đầu. Bà nói bà không ăn nổi. Tôi cũng biết, vì nhiều lần thấy mợ
bưng đồ lên bao nhiêu thì mang xuống cũng chẳng vơi được chút nào. Nhưng điều
không ngờ đến lại tới. Bà bảo, bà thèm ăn cháo trắng thì là. Bà còn bảo, bà muốn
ăn quả cóc, nhưng bà không có sức nhai nữa. Đuôi mắt nhăn nheo giãn nhè nhẹ, một
niềm vui nhỏ bé chậm rãi ánh lên trong đôi mắt. Bà hồi lại cái bữa bà bảo mợ nấu
cháo trắng thì là, bà ăn được những lưng bát…
Tôi
âm thầm lưu tâm những lời này.
Chiều
đó trôi qua trong chóng vánh, thời gian chạy như kẻ cướp, cuộc tâm sự giữa bà
và tôi còn chưa đến hồi kết thì đã vội tàn. Tôi tính xem khi nào mình rảnh để
có thể cùng bà nói chuyện tiếp, thì đến giờ đã một năm. Bà không ở ngôi nhà
trong yên tĩnh đó nữa mà ra nhà cậu ba, nơi phố xá đông đúc ở. Tôi đã nghe ai
đó nói rằng để bà sống ngoài này cho có không khí vui vui, còn có người trò
chuyện…
Ngày
ngày đi học đều ngang qua đó, tôi thấy bà vẫn một vẻ buồn buồn không nói thành
lời. Cháu đông đúc chạy tới lui, nhưng chúng đều “không rảnh” ngồi lại nghe bà
kể chuyện. Con cái ai cũng bận rộn làm ăn mưu sinh, làm việc không ngừng tay,
ngưng một cái liền mỏi mệt nghỉ ngơi. Bà một mình đi ra đi vô, nằm võng hoặc ngồi
xe lăn, lúc đi tôi thấy bà thế nào thì khi tan học về cũng y hệt vậy.
Tuổi
già và sức yếu còn héo hon hơn khi xung quanh là bận rộn của guồng quay tiền bạc.
Và cô đơn tuổi già càng làm con người ta già thêm…
Tôi
tự nhận mình là người trẻ vô tâm. Bận mấy thì bận cũng sẽ có thời gian rảnh ít
nhiều, nhưng tôi đã nướng toàn bộ cho việc giải trí, đi chơi hoặc ngủ nghỉ - mà
không dành thời gian đó bên cạnh bà. Thỉnh thoảng tôi cũng ghé vào nhà cậu ba một
chút, để nghe bà hỏi “Yến hả? Cháu ăn cơm chưa, để bà nói….”, và thấy gương mặt
ẩn thất vọng khi tôi vội vội vã vã “xin kiếu” rồi chạy đi học…
Có
những ngày tôi đến chơi, nhưng không có được một buổi đàng hoàng để nghe bà tâm
sự như bữa đó nữa. Bọn trẻ đều không muốn tôi dành thời gian nói chuyện với bà
nhiều hơn thời gian cùng chơi với chúng. Và bà cũng chỉ bảo đỡ bà ra ngoài
hiên, rồi xem chúng tôi bày trò. Tôi luôn mang cảm giác bà muốn nói gì đó với
tôi, nhưng cần thời gian…giống như khi ở ngôi nhà yên tĩnh ấy…
2.
Bà nội là thần tượng trong lòng tôi.
Nội
rất khoẻ, có khi còn khoẻ hơn cả tôi ấy chứ! (Khi viết ra điều này thực sự có
chút xấu hổ, vì tôi đang thanh niên trai tráng mà lại…). Nội có thể xỏ kim chỉ
mà không cần kính, may đều tay như máy, nhổ cỏ với tốc độ cực kì đáng nể; nội
còn cuốc đất làm vườn rất mạnh, còn đạp xe đi chợ, đi chơi…
Nội
in trong lòng rất rất nhiều bài thơ, có cả ca dao rồi vè; hình như loại hình
văn hoá nghệ thuật dân gian nào nội cũng biết. Tôi có khi còn nghĩ rằng, nếu nội
mà cầm bút, có khi sẽ viết được cả tuyển tập thơ dài ơi là dài luôn ấy.
Tôi
luôn tin rằng nội chính là người truyền lửa cho trái tim mộng mơ của tôi – tuổi
thơ tôi đã lớn dần từng ngày trong kho tàng văn học dân gian đồ sộ của nội – và
cũng có thể chính nội là xúc tác đánh thức trong tôi tinh thần yêu thích văn
chương cùng đọc sách.
Hồi
đó tôi bám nội nhất nhà. Ngày nào cũng được nội cõng qua nhà hàng xóm chơi, rồi
lại cực kỳ bị ghiền món canh cua rau đay nội nấu - đến hiện tại, bữa nào về với
nội mà có món này là y rằng, tôi sẽ ăn được ít nhất là ba bát cơm! Tôi cũng
thích trưa nắng chang chang, theo cả nhà ra rẫy bào mì. Nội chỉ tôi cách bào
“sành điệu” nhất và tay nghề lên cao khiến tôi luôn lấy làm niềm vui với nội. Rồi
cả những buổi “bị giám sát” ngủ trưa, tôi luôn giả bộ ngủ, rồi, đợi qua rất lâu
mới hé mắt nhìn nội xem ngủ chưa để trốn đi chơi, mà…lần nào cũng bị bắt chẹt hết,
thật sự…không biết nói gì luôn!
Ông bà nội tôi hiện đang sống ở nơi cách nơi
này năm mươi cây số. Năm mươi cây số mang khao khát được hoá thành trẻ con của
tôi, như mười mấy năm về trước…
Rốt
cuộc, tuổi thơ qua đi, tôi cũng không còn tuổi thơ nào nữa được ở bên người…
Cuộc
đời của nội khổ. Khổ từ bé. Cho đến bây giờ, dù cuộc sống có khác một trời một
vực so với các đây hơn nửa thế kỉ, tôi vẫn thấy nội khổ. Nội vẫn lo lắng cho
các con – dù ai cũng đã lớn, nội vẫn ngày ngày lụi cụi một mình trong nhà ngoài
sân, mái tóc đen ngày xưa đã phai màu theo năm tháng… Tôi lúc này mới thừa nhận
sự thật rằng, nội cũng đã bước qua sườn bên kia của cuộc đời rồi.
Tôi
lâu lâu về, vẫn ngủ cùng nội. Và tất nhiên không còn chuyện “bị bắt chẹt giả bộ
ngủ trưa” nữa đâu. Nội vẫn sẽ kể cho tôi nghe về những chuyện ngày xưa của nội,
rồi những chuyện ngày nay, hiếm khi tôi còn có thể nghe được đôi lời tâm sự của
người… Nhưng chỉ mấy phút ngắn ngủi, chỉ mấy lời đó đâu thể nào viết lên hết tất
cả nỗi lòng của nội. Nội vẫn một mình ẩn ẩn những nỗi niềm trong tâm, mà giữa
cuộc đời điên cuồng bận rộn này, ai sẽ là người nghe nội thủ thỉ đây?
Tuổi
già thật sự rất cô đơn. Và con người ta rất sợ cô đơn.
Nhưng
tôi không thể biết được nội có mang trong lòng nỗi sợ đó hay không… Nội không
bao giờ nói rằng nội buồn, cũng không bao giờ nói mình đau ốm, huống chi cái
đau trong tâm, liệu có đến khi nội sẽ nói ra hay không?
Tôi
luôn cảm nhận được sự cô đơn vây lấy nội. Ngày giỗ, ngày Tết, ngày lễ, con cháu
sum vầy bên ông bà, người rất vui, nhưng khi ấm áp đông đủ đó vãn theo cuối
ngày, tôi luôn thấy ánh mắt của nội, nó… phức tạp và mang một loại cảm xúc gì
đó… mà tôi không biết dùng từ ngữ nào để viết ra được. Chuỗi ngày cuối thu là
những giờ nội không có con cháu ở bên chuyện trò… Tôi…
Ngày
đó tôi còn lao đến níu nội ôm nội, hôn má, làm nũng, hỏi han đủ chuyện rồi vòi
nội hát ru, đọc thơ,…; nhưng hẫng một khoảng thời gian dài thật dài đến hiện tại
– đã là mười mấy năm rồi, tôi cũng không làm những điều đó được nữa. Thấy nội một
mình chặt cây thuốc, tôi chỉ biết ngồi yên ở phía sau mà nhìn. Nội đau đến chảy
nước mắt, tôi cũng không biết làm sao để xoa dịu. Nội đơn độc giữa căn nhà vắng
tiếng nói cười, tôi cũng chỉ biết vô dụng…
Tôi
thật sự… là một đứa cháu tồi.
Tôi
thương nội lắm. Rất thương. Nhưng tôi chưa một lần nói ra lời này.
Mà
nội có biết được điều này hay không…
Đối
với tôi, những người cả đời tôi nguyện trân trọng chính là: gia đình, thầy cô, bạn
bè và thần tượng. Mà, có khi, tôi vẫn vô ý quên mất…
1.
Cách đây hai năm, bố là người đẹp trai nhất trong nhà.
Vào
lúc đó, thằng em tôi ra đời, nó đã chiếm mất ngôi vị mà bố đã nắm giữ suốt mười
mấy năm. Nhưng trong lòng tôi, bố vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời.
Bố
không rượu chè thuốc lá, không nhậu nhẹt, cũng không “bà bé”. Đừng cười, tôi viết
toàn sự thật đấy.
Bố
tôi là người cực kì điềm tĩnh. Bố không nổi giận bao giờ, chuyện gì cũng thấy bố
suôn sẻ dùng lời giải quyết – trừ việc “dạy con” – khi chúng tôi không ngoan,
dĩ nhiên cũng sẽ bị ăn đòn. Mà cách phạt của bố chắc chỉ có một không hai, tôi ở
đây là lần đầu tiên “chia sẻ kinh nghiệm” đến người khác về chuyện này đó!
Bố
sẽ bắt “nhân vật chính” nằm sấp xuống nhà, rồi sẽ “hỏi tội” đứa đó. Nhiệm vụ của
chúng tôi là “không đánh cũng phải khai”, nói hết tất cả tội mà mình đã gây ra
(dĩ nhiên từ cái “nhiệm vụ” này mà bố biết thêm rất nhiều “tội trạng” của đứa
con nhà mình). Bố để tự chúng tôi phân tích cái sai của bản thân, rồi nhận lỗi,
tiếp đến là tự quy tội của mình ra đơn vị đo lường là “roi”. Sau đó là phần khá
hấp dẫn – chính đứa bị phạt đó phải tự ra vườn và chọn cho mình một cái roi
đúng-tiêu-chuẩn-mà-bố-đã-đặt-ra: không bị gãy nát trong quá trình “oánh”, nếu
không phải ra vườn chọn cây khác, về nhận tội lại từ đầu. Bố rất ít khi dùng
roi để răn chúng tôi, bởi phương châm của bố là: ít nhưng thấm! Thật ra sau mỗi
lần “hiếm hoi” bị ăn roi đó, mấy vết lằn đỏ cứ dai dẳng ám “mấy đứa con” suốt
tuần! Cho nên chúng tôi rất “tởn”, tự biết chừng mực mà ngoan ngoãn không phá
phách gây chuyện.
Đó
là một thành công trong sự giáo dục con cái của bố.
Bố
tôi còn là một người có lực hấp dẫn rất mạnh mẽ trong cách dùng ngôn ngữ. Tôi rất
thích nghe bố kể chuyện, bố có hàng tá những câu chuyện “ngày xưa của mình”.
Lâu lâu một ít, cứ thế tuổi thơ dữ dội của bố trở thành những kỉ niệm đặc biệt
trong lòng chúng tôi. Lại nói, nếu viết thành sách, có thể bố sẽ trở thành nhà
văn cực kỳ được yêu thích luôn ấy!
Bố
hiền lắm, nhưng không biết sao càng lớn, khoảng cách giữa chúng tôi và bố lại
càng dài thêm. Tôi bắt đầu nghi vấn về câu người ta hay nói “con trai theo mẹ,
con gái theo bố”… Hoặc là họ sai, hoặc là…tôi sai.
Hồi
nhỏ, tôi theo bố hơn theo mẹ. Mẹ còn kể có lần bố phải vắng nhà một tuần, mà
đêm nào tôi cũng khóc quấy, mẹ làm đủ mọi cách cũng không dỗ được, cho đến khi
mang áo khoác của bố quấn lấy tôi, tôi mới an ổn ngủ được. Tôi hồi nhỏ rất
thích vòi bố ẵm riết, còn rất thích nắm ngón tay út của bố mà sải những bước
chân nhỏ theo sự từ tốn đi cùng của bố mẹ. Cảm giác đó rất vui, vui đến nỗi đến
bây giờ nhớ lại, tôi còn tưởng hơi ấm ngày nào vẫn lưu luyến trong tay…
Tôi
nhiều lúc chợt giật mình, là từ bao giờ mà mình không còn bám bố như ngày nhỏ nữa?
Bố
tôi gần như là người lập gia đình muộn nhất so với bạn bè trong lớp cấp ba của
mình. Ai ai cũng con cái lập nghiệp, có người còn có cháu luôn rồi; còn bố, con
gái lớn là tôi mà vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, chỉ biết học, chẳng phụ
giúp được việc gì. Bố vì tương lai của chúng tôi mà ngày ngày vẫn miệt mài lao
động sản xuất, chăm cây tỉa cành,… đổ bao công sức để lo cho con.
Tóc
bố cũng bắt đầu điểm bạc, nhưng bố vẫn không hề than thở về điều gì. Bố vẫn lao
động, vẫn sáng ra rẫy, tối về nhà, vẫn hát, vẫn kể chuyện, nhưng tôi biết bố mệt.
Tôi rất biết ơn mẹ, vì đến giây phút này, mẹ vẫn cùng sát cánh bên bố, cùng tâm
sự và sẻ chia mọi thứ trên cuộc đời này. Có những điều mẹ hiểu bố nhưng chúng
tôi không biết, cũng có những điều bố rõ về mẹ mà chúng tôi không hay. Nhưng
tôi biết chúng tôi cần phải học cách sẻ chia cùng bố mẹ, vì cuộc đời này chỉ
hai người gánh cũng không đủ hết những cực nhọc.
Tôi
lớn, thì lại gần mẹ hơn. Dù tôi không kể với bố về những chuyện vặt, cũng không
tâm sự với bố về những khúc mắc trong lòng, nhưng không hiểu sao tôi vẫn mang cảm
giác bố hiểu tôi nhiều hơn mẹ. Tôi thật sự rất muốn hiểu những lo toan trong
tâm trí bố, nhưng tôi không có đủ can đảm để làm. Tôi rất muốn cùng giúp bố
gánh bớt chuyện vườn tược, nhưng tôi đã không. Trước đây người ta hay gọi bố là
“ông ngoại”, tôi không hiểu, nhưng đến giờ tôi đã thấu. Và dù nhà tôi đã có em
trai, nhưng tôi vẫn muốn mình sinh ra là một thằng con trai…
Là
con trai, tôi đã có thể can đảm làm nhiều hơn hiện tại.
Nhưng
tôi là con gái, của bố. Sự thật vẫn chân chính bày rõ dưới ánh nắng mặt trời.
Và tôi sẽ vì gia đình mình mà chứng tỏ rằng, con gái của bố cũng sẽ làm được những
gì mà người ta chỉ nghĩ chỉ con trai mới làm được. Tôi chắc chắn.
2.
Người ta nói gì về mẹ tôi?
Một
cô giáo tâm huyết với nghề, một người mẹ có con ngoan, một người vợ có chồng
hoàn mỹ.
Đó
là mẹ tôi trong mắt của người khác.
Mẹ
tôi thực sự rất gầy. Mẹ gầy vì chúng tôi – ba lần đều là sinh mổ, điều đó khiến
mẹ hao mòn không phanh, đến giờ vẫn không thể hồi được. Mẹ tôi là người nhóm
máu O, nhưng mẹ không hiến máu được vì mẹ gầy, không đủ yêu cầu để hiến – mẹ
hay nói đùa rằng mẹ mà đi thì “bị loại ngay vòng gửi xe”. Bố thì “người ta sẽ hỏi
mẹ đi hiến máu hay xin máu”. Còn tôi lại nghĩ, tốt nhất mẹ nên ở nhà.
Mẹ
thì không có sự điềm tĩnh ăn sâu trong máu như bố, mẹ tất nhiên rầy chúng tôi
hoài (chúng tôi bị mắng cũng đáng lắm). Mẹ cũng có “roi” cơ, năm tôi học lớp một,
mẹ còn “sắm” một cây roi mây – thứ mà tôi ghét ơi là ghét – để trong nhà; còn nữa,
tôi lúc đó cũng nghịch lắm cơ, nên ăn đòn của mẹ là chuyện hàng tuần đều có.
Nhưng tôi đã quên mùi vị đó từ lâu lắm rồi. Dù gì mình cũng đang lớn, cũng phải
có nhận thức trưởng thành một xíu, ăn đòn hoài, mất mặt với đám em lắm chứ!
Mẹ
tôi cực kỳ nghiêm khắc trong việc quản lý chúng tôi học tập. Tôi vì vậy đã bất
mãn rất nhiều cơ, nhưng đều không dám nói. Người ta hay bảo, bố mẹ là người bạn
tốt nhất của con cái, nhưng tôi chưa một lần nghĩ vậy. Bố mẹ là bố mẹ, không thể
là bạn bè được. Có lẽ vì vậy mà giữa tôi và bố mẹ có một khoảng cách rất lớn –
do chính tôi tạo ra – hoặc cũng có thể do sự khác nhau của thế hệ, mà tôi không
thể xem bố mẹ như những người bạn tốt nhất của đời mình. Đâu phải vấn đề nào
tôi cũng sẽ tâm sự với mẹ, cũng không phải chuyện gì tôi cũng kể với mẹ, giữa
tôi và mẹ có khoảng cách rất rõ, tôi cảm nhận được.
Mẹ
có cố gắng để hiểu tôi hay không, tôi không biết. Mà tôi có cố gắng để hiểu mẹ
hay không? Tôi…
Tôi
không hiểu.
Phải,
tôi không hiểu mẹ.
Tôi
không hiểu những gì mẹ làm đều là lo cho tương lai của chúng tôi, tôi không hiểu
cách mẹ thương chúng tôi tuy có nghiêm khắc nhưng đều dào dạt yêu thương, tôi
không hiểu tại sao mẹ lại khó tính như vậy, tôi càng không hiểu vì cái gì mà mẹ
thường hay tin lời người ngoài nói về tôi nhiều hơn những gì tôi nói với mẹ.
Tôi không hiểu mẹ đã vất vả thế nào, tôi không hiểu mẹ từng buồn chúng tôi nhiều
ra sao, tôi cũng không hiểu vì sao những nỗi lòng của mẹ, mẹ đều tâm sự với bố
mà không nói cho chúng tôi…
Tôi
không hiểu chút nào cho tâm tư của mẹ cả. Tôi vô tâm vô tư, tôi không cảm nhận
được nỗi lòng của mẹ.
Tôi
chưa từng viết gì về mẹ. Bởi tôi không thể tự nhiên mà dùng từ ngữ để viết về mẹ
được. Viết về mẹ là điều gì đó rất khó khăn, nói về mẹ càng khó khăn hơn, mà thể
hiện tình yêu thương đến mẹ lại càng là một thử thách lớn. Tôi chưa vượt qua được
bất kỳ điều nào. Thật vô dụng đúng không?
Đúng,
tôi vô dụng thế đấy, nhưng mẹ vẫn tự hào khi nói về tôi. Tôi lại lần nữa không
hiểu được, có phải trong mắt của người mẹ, con mình luôn là nhất hay không?
Vậy,
mẹ ơi, con sẽ cố gắng không làm mẹ thất vọng đâu…
Bạn
bè có phải là mãi mãi…
Không
đâu, bạn bè thì vẫn là bạn bè thôi. Bạn bè không thể là gia đình được, mà cũng
không gì có thể thay thế bạn bè được.
Bạn
bè của tôi luôn tốt với tôi. Những xích mích nhỏ nhặt luôn có vẫn không thể nào
làm nhoè hình tượng bạn tốt trong tôi.
Tôi
yêu lớp 7/1 của mình, các cậu năm đó bất chấp kì thi cử đến gần, vẫn tụ tập bí
mật tổ chức sinh nhật cho tôi; cùng tôi lội hồ tắm sông; cứu tôi khỏi lưỡi hái
tử thần; bênh vực tôi trước mọi điều không tốt,...
Tôi
yêu lớp 9/1 cùng gây mưa gió trên bảng xếp hạng tuần của trường, cùng đầu têu
bày trò, cùng nhau gánh hình phạt, cùng bao che lỗi cho nhau, cùng tôi đi hết
năm tháng đẹp nhất của tuổi học trò…
Tôi
yêu những năm cấp ba sắp hết của mình, nhớ những buổi cúp học thêm có tổ chức,
ngày Trung thu rộn nhất phố phường, sinh nhật oanh tạc, cả những cuộc cãi vã nội
bộ chóng vánh,… kỉ niệm nào có các cậu, cũng đều mãi đẹp trong lòng tôi.
Tôi
còn muốn viết nữa, viết nhiều, nhưng tôi không muốn mang tất cả những kỉ niệm của
chúng ta cho người khác biết thêm nữa… Chỉ cần các cậu biết rằng, các cậu chính
là thanh xuân của tôi…
Tôi
biết tương lai sẽ không êm ả và tươi đẹp như hiện tại. Nên tôi càng phải trân
trọng những gì mình có. Tôi sẽ lưu giữ những giây phút tôi và mọi người vẫn còn
bên nhau, thật cẩn thận, để sau này còn có những phút lặng, dừng lại để yêu
thương….
Thông điệp muốn gửi gắm: Giữa cuộc sống điên cuồng bận rộn này, vẫn có những phút lặng. Nếu cảm được phút lặng đó, lòng của chúng ta sẽ nặng vì những tình yêu thương - đã lãng quên trong quá khứ, vội mờ nhạt khi tương lai còn chưa đến và ta đang thờ ơ ở hiện tại. Hãy dừng lại, để yêu thương.
(Hình ảnh: Internet)