Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
“Này em, em đã “bùng nổ” chưa?” – Đây là dòng tin nhắn đầu
tiên mà tôi nhận được sau 3 tháng kể từ ngày đi tư vấn tâm lý tại trung tâm.
Không biết vì sao 3 tháng trước tôi lại là một kẻ hèn nhát, bế tắc trong chính
những suy nghĩ tiêu cực của chính mình…
Tôi là người có niềm tin vào chính bản thân mình. Tôi có niềm
tin rất lớn vào khả năng diễn thuyết của mình trước đám đông, tôi có thể đứng
nói chuyện trước mọi người một cách đầy tự tin và sẵn sàng đáp trả lại tất cả
những phản bác để bảo vệ chủ kiến của riêng mình. Nhưng đó là nơi tôi làm việc,
nơi xã hội đầy phức tạp, nơi mà mọi người trẻ đều sợ khi phải đối mặt, nơi tôi
không có chút e dè, nơi tôi được là chính tôi. Còn khoảng thời gian đại học,
cùng đám bạn đồng trang lứa hóa thân thành các doanh nghiệp để thảo luận, làm
việc thì tất cả những gì tôi có thể làm là thu mình lại, ngại phát biểu, thiếu
tự tin vì “Sợ”… tôi lại sợ chính người bạn học của mình. Nơi mà tôi có thể chứng
tỏ bản thân lại là nơi mà khiến tôi có cảm giác “Không được tôn trọng”, tôi sợ
sẽ nhận lại những lời nói “Thôi thôi dẹp đi!”, “Không phù hợp” hay “Im đi!”… từ
chính những con người tôi tiếp xúc và làm việc chung. Cứ mỗi lần đối mặt với họ,
tôi như một kẻ vô hình không có tiếng nói. Những lúc như thế, tôi tổn thương, tức
giận rồi im lặng, nén hết những tổn thương vào lòng, lủi thủi về phòng và cầm
bút ghi nhật ký giải bày những ấm ức kèm theo từng dòng nước mắt lăn dài trong
vô thức cứ như thế một khoảng thời gian dài.
Tôi đã trải qua những ngày tiếp theo với tâm trạng nặng nề
và sợ hãi. Tôi tìm đến trung tâm tư vấn tâm lý mong giải quyết được những vấn đề
bức bối trong lòng. Tôi đã rất kỳ vọng sẽ nhận được những lời động viên và tìm
được một hướng đi bằng phẳng không còn vướng gai thì tất cả những gì tôi nhận
được là “chính em là người sai, sao lại đổ lỗi cho họ”. Như một cú đánh giáng
trời, tôi thất vọng vì lời khuyên nhủ đó nhưng mãi đến khi đầu óc tôi đủ tỉnh
táo để tiếp tục tiếp nhận những lý giải thì quả đúng như vậy…tôi đã sai!
“Chính em là người tự im lặng rồi làm tổn thương bản thân.
Tại sao ngay lúc đấy lại không vùng lên, bộc lộ những cảm xúc giận dữ và lên tiếng
vì quyền lợi của bản thân? Giờ em tức giận thì thời khắc đó có thay đổi được gì
không? Họ có quan tâm hay coi trọng em không? Có những thời điểm mấu chốt để
mình chứng tỏ tầm quan trọng của bản thân qua đi rồi thì không bao giờ lập lại,
em im lặng đồng nghĩa với việc biến bản thân em thành kẻ bất tài, ngôn luận bất
thành”. Tôi gần như cứng họng, chỉ biết bào chữa bằng việc đỗ lỗi cho rằng họ
không chịu lắng nghe thì mình phải nói phải vùng lên thế nào. Tôi e ngại việc
mình giận dữ sẽ phá vỡ các mối quan hệ, ngại rằng sau đó mình sẽ trở thành nhân
vật trung tâm của mọi chủ đề mà họ bàn tán.
“Thể diện rốt cuộc bao nhiêu tiền một cân? Tại sao chúng ta
phải để tâm đến cách nhìn của người khác.” – Tôi tự hỏi. Bước chân ra khỏi
trung tâm, thay vì mang tâm trạng ấm ức vì bị đổ lỗi, tôi lại mang sự tự tin và
quyết tâm thay đổi mình. Phải vùng lên, phải bảo vệ chủ kiến, cho dù là sai
nhưng ít ra tôi đã một lần bảo vệ chính mình.
Lật lại dòng thư đã nhận sáng nay, tôi tự hào đáp: “Vâng,
em đã không còn bất công với chính mình nữa”.
Nhật Thoại
Thông điệp muốn gửi gắm: Hãy để bản thân được lên tiếng, đừng ngại khi tất cả quay lưng. Nếu cứ khư khư giữ thể diện, bạn đang hạ thấp giá trị của chính mình.
