Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

- Ông ơi, sao tôi thấy
thương cho cuộc đời của bà Năm xóm mình quá!
- Ừ, khổ thân cho bà ấy, nhà có một mẹ một con mà thằng con của bà ấy...
lại nỡ bỏ mặc mẹ nó ở nhà một mình đi lên thành phố làm việc mấy năm trời không
về thăm mẹ nó lấy một lần. Để đến bây giờ thì...
- Ông bà nói phải, hoàn cảnh gia đình của bà ấy thật khiến người ta chạnh
lòng!
Tôi vừa bước xuống chiếc xe buýt từ trường về tới đầu xóm, đi bộ ven con
đường làng vài bước thì nghe mọi người đang xì xầm về đám tang đau lòng của bà
Năm. Chả là chồng bà Năm mất từ khi cậu con trai lên 4 tuổi. Một mình bà vất vả
nuôi con ăn học thành tài. Giờ đây khi lớn khôn rồi thì cậu con trai ấy lại bỏ
mẹ mình ở nhà một mình trong căn nhà rộng lớn trống trải để lên thành phố làm
ăn. Ngày nào bà Năm cũng mong ngóng, trông chờ đứa con trai của mình về nhà để
hai mẹ con được sum vầy. Thế nhưng tất cả chỉ trong vô vọng. Mọi người trong
xóm ai cũng xót xa cho cái thân già cô đơn của bà mà ngày ngày sang trò chuyện
cùng bà cho vơi đi phần nào nỗi niềm ấy.
Mỗi lần sang thăm bà Năm tôi lại chạnh lòng sau những cuộc gọi bị ngắt giữa
chừng của bà. Bà Năm nhớ con quá, lo lắng cho con quá nhưng cứ gọi lên thì cậu
con trai ấy chỉ nói được vài lời rồi vô tâm cúp máy để lại bà với tiếng “tút”
dài và những giọt nước mắt khô cằn lăn trên làn da nhăn nheo. Nhiều lúc bà Năm
cũng muốn lên thăm con trai lắm chứ nhưng ngặt nỗi mỗi lần bà hỏi địa chỉ thì
thằng con của bà chỉ trả lời qua loa: “Thôi mà mẹ, con ở trên này ổn mà mẹ
không cần lên đâu, ít bữa con về. Thế nhé, thôi con bận việc rồi.” vả lại bà
cũng đã già yếu khó lòng mà ngồi xe lên được trên thành phố.
Tấm lòng người mẹ mong ngóng con, lo lắng cho con, khao khát được sum vầy
cùng con khiến bà Năm đổ bệnh. Bà gọi con về thì thằng con vô tâm ấy nói được
vài câu: “Thôi mẹ ráng mua thuốc uống, ăn uống, giữ gìn sức khỏe nhé. Ít bữa nữa
con về. Thôi con bận rồi con cúp máy mẹ nhé!” Mọi cuộc gọi của bà đều kết thúc
ngắn gọn với lí do bận việc của cậu con trai và nỗi lòng đau như cắt của bà
Năm. Có vài lần tôi gọi khuyên cậu nên về thăm mẹ thì cậu ấy cũng chỉ nói được
vài câu rồi cúp máy: “Cô có lòng thì chăm sóc mẹ tôi giúp, nhắc bà ấy uống thuốc
đều đặn vào, tôi ở trên này bận trăm công nghìn việc, biết bao dự án còn chờ
tôi xét duyệt làm sao mà tôi về được chứ. Thế thôi nhé tôi cúp máy đây!” Thật
xót xa làm sao cho người mẹ ấy ngày ngày ôm lấy nỗi nhớ con và bệnh ngày thêm nặng
nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng con về...
Sau những ngày dài bà Năm vật vã, chống chọi với sự cô đơn, nỗi buồn, nỗi
nhớ con, lo lắng cho con, khao khát được gặp con, được ôm con vào lòng như thuở
trước, bà đã lìa xa cõi đời này mãi mãi. Tôi còn nhớ xưa kia, tuy nhà nghèo khó
nhưng hai mẹ con bà Năm được ở cạnh nhau, được chăm sóc, đỡ đần cho nhau, được
cùng nhau quây quần bên những mâm cơm đạm bạc. Hồi ấy bà Năm hạnh phúc biết nhường
nào! Còn giờ đây con thành đạt đi làm xa gửi tiền hàng tháng về đầy đủ nhưng
sao lòng bà cô đơn lắm! Bà hay tâm sự cùng tôi bà nhớ những ngày sau giờ học cậu
con trai của bà phụ bà nhặt lúa trên cánh đồng quê hương hay hai mẹ con cùng
nhau cho gà ăn và mong chờ những chú gà con chào đời,... Thật tội cho bà làm
sao khi có con mà chỉ có thể sống với những kí ức đẹp để khỏa lấp nỗi cô đơn hiện
tại!
Giờ đây đứng trước bức ảnh của bà nước mắt tôi cứ rưng rưng cho một mảnh
đời đáng thương. Cậu con trai của bà đến khi mẹ không còn sống trên đời này nữa
mới biết ân hận. Nhìn cậu ôm con gấu bông sứt chỉ mà ngày xưa bà Năm khâu, đôi
mắt vô hồn nhòe những giọt lệ hối hận muộn màng khiến cảnh nhà càng thêm não nề.
Cũng chính giây phút ấy tôi như thấm thía nhận ra nhiều điều sâu sắc. Tôi giật
mình tự hỏi tại sao người ta lại lo cắm đầu vào công việc, mải mê kiếm tiền mà
vô tâm với những điều vô giá, tại sao người ta không sống chậm lại, không cho
mình cơ hội được dừng lại trao cho nhau nhiều hơn những yêu thương ngay khi còn
có thể để đến khi tất cả đã quá muộn màng mới nhận ra mình đã vô tâm, đã sống
sai như thế nào? Tiền bạc, sự nghiệp, nhà cửa,... tất cả tuy quan trọng nhưng mất
đi ta còn có thể làm lại, còn cha mẹ... một khi không còn thì mọi thứ trên đời
này còn ý nghĩa gì nữa?
✍Nguyễn Thu Ngân
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn gửi gắm: Hãy biết “dừng lại” đúng lúc giữa vòng xoáy của công việc, tiền bạc “để yêu thương” cha mẹ ngay khi còn có thể!