Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Tạch tạch tạch... 11h00p
Trời đã khuya, mọi người dừng như đều chìm vào giấc ngủ. Tôi vẫn
ngồi đó với một đống bài tập, nào thì tiếng anh, toán, vật lí, với cả một bầu
tâm trạng mông lung trong đầu, vừa cô đơn vừa trống trải. Suy nghĩ về năm học mới,
về hành trang phía trước, với tôi bây giờ là khoảng thời gian quan trọng nhất.
Nên có vẻ như mọi thứ xung quanh tôi đều cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị, tôi trở nên
lạnh lùng vô tâm từ baoa giờ.
Reng... reng... reng… [Tiếng chuông tin nhắn]
“Sang ơi, bà ngủ chưa? Hôm nay tui được ba mua hẳn cho cái điện
thoại mới luôn nè. Xịn phết bà ạ. Mai ba tui còn hứa dẫn gia đình đi chơi hè một
chuyến. Tui vui lắm, về rồi nhất định sẽ có quà cho bà! Ngủ sớm đi bạn yêu”
Con bạn tôi nó sướng thật, được ba thương yêu quá cơ! Có vẻ như mỗi
người sinh ra là một số phận “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” đó là quy luật
rồi. Mỗi chúng ta sẽ có một người ba khác nhau, họ khác về ngoại hình, về tính
cách, về công việc nhưng tình yêu họ dành cho con cái thì không thể kể hết được!
Ba tôi cũng vậy, ông sống rất khép kín, ít khi chia sẻ hay tâm sự
cùng ai, hằng ngày ba chỉ cặm cụi làm lụng kiếm tiền nuôi chị em tôi ăn học. Mặc
kệ nắng chang chang hay mưa xối xả, bất kể công việc gì, dù nặng hay nhẹ ba
cũng đều làm. Hồi trước gia đình tôi rất khó khăn, qua lời kể của mẹ, tôi như lặng
người, vừa khổ vừa đói lại đông con. Tiền mua gạo còn không có chứ nói gì đến
tiền ăn học. Thấy tình cảnh gia đình vô cùng khó khăn, chị hai tôi vì thương ba
mẹ nên muốn nghỉ học gánh vác phần nào. Nhưng dù sao đi nữa họ cũng nhất quyết
không cho chị tôi dở dang việc học, ba có thể già đi vì vất vả làm thuê làm mướn,
mẹ có thể đau lưng vì bưng gánh bán buông hằng ngày.
Ông bà nội lại mất sớm, cái khó khăn như chồng chất lên đôi vai gầy
gò của ba tôi. Vì cái nghèo, mà dòng họ cũng chả mấy ai thương yêu gì chị em
tôi cả, tôi cũng là một đứa trẻ, cũng khao khác được cô chú gọi mình bằng cái
tên cưng nựng, muốn được họ yêu thương như bao người khác. Âý vậy, chưa một lần
họ coi tôi là cháu, coi ba tôi là anh trai, thay vào đó là những lời cay đắng,
trách móc, thậm chí xúc phạm đến ba mẹ tôi! Có lần mẹ đã khóc, khóc vì tủi
thân, vì hoàn cảnh của chính gia đình mình, cảm thấy bất lực, và tội nghiệp cho
đàn con nhỏ bé. Các chị tôi thấy vậy rất buồn, họ cố gắng nỗ lực để ba mẹ đỡ khổ.
Mẹ tôi từng bảo: “Các con à! Đời ba mẹ vì chiến tranh mà phải dang
dở việc học, cuộc sống lam lũ cực nhọc, vì vậy mà ba mẹ mong muốn các con cố gắng
học thành tài, để cuộc sống sau này tốt hơn, như vậy là ba mẹ vui rồi”. Lúc đó
tôi còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện trong nhà. Và cho đến bây giờ, khi cuộc
sống đã đầy đủ hơn, mấy chị tôi cũng ăn học thành đạt và có công việc ổn định,
chỉ có tôi con út nên còn học THPT, tôi dường như cuốn theo dòng người tấp nập
ngoài kia, sống theo cách của giới trẻ thời nay, sống vội, sống vô tâm, ít khi
dừng lại để yêu thương, để lắng nghe, để thấu hiểu và lặng nhìn cuộc sống xung
quanh mình. Tự bao giờ ba tôi đã già đi, những vết nhăn hằn sâu trên trán, lưng
cũng còng hơn trước. Ba rất ít khi tâm sự với chị em tôi, cũng không hỏi han
tôi bằng những lời lẽ yêu thương như bao đứa bạn khác, từ bé ba chỉ đi làm rồi
về, ngày nào cũng vậy, tôi không được ba tặng đồng hồ, cặp sách, giày hay điện
thoại trong ngày sinh nhật.
Nhiều lúc tôi rất buồn, rất đơn độc, rất giận ba, nhưng càng lớn
tôi mới nhận ra một điều rằng ba đã tặng cho mình một món quà vô giá mà bấy lâu
nay mình không nhận ra, đó là cuộc đời của ông, ba dành cả quãng đời thanh niên
để bảo vệ Tổ Quốc, tham gia chiến đấu ở Lào mấy năm trời gian khổ, và tôi - tôi
tự hào về điều đó, tự hào về ba của mình là một người chiến sĩ, tự hào về những
gì ba đã cống hiến cho đất nước. Có đất nước mới có ba, và có ba mới có tôi của
ngày hôm nay. Ba sống nội tâm không có nghĩa là ba không thương tôi, ông thương
tôi theo cách riêng của mình.
Mỗi chúng ta, nếu ai còn ba mẹ hãy yêu thương họ như cách họ đã hi
sinh cho bạn. Chúng ta còn ba mẹ là còn tất cả, còn nguồn yêu thương và động
viên vô tận. Tôi biết, với lối sống vội bây giờ, có mấy ai còn nghĩ nhiều cho
ba mẹ, thanh thiếu niên thì lo việc học tập, bạn bè, ăn chơi, zalo, facebook;
người lớn thì bận công việc cơ quan, bận tụ họp với đồng nghiệp, bận gia đình
riêng, bận con cái, có mấy khi bạn về ăn tết cùng gia đình, cùng ba mẹ dùng
chung bữa cơm, có ai còn nhớ ngày sinh của họ, nhớ đến những lời chúc thân
thương ngày ấy. Có thể dành một ngày đi trà sữa, đi cafe, đi nhậu, đi chơi cùng
bạn bè, nhưng không có nổi một tiếng đồng hồ để gọi điện hỏi thăm ba mẹ. Liệu
chúng ta có xứng đáng chưa mọi người, cả tôi cũng vậy, tôi cũng đã sai lầm như
thế! Tôi cũng vô tâm và ích kỉ như vậy. Chúng ta hãy nhìn nhận lại mình trước
khi quá muộn mọi người à!
Hãy luôn dành tình thương yêu cho ba mẹ nhé! Và điều cuối cùng là:
Qua cuộc thi viết [Dừng lại để yêu thương] tôi muốn nói rằng “Con
yêu ba nhiều lắm, ba ơi”
Cảm ơn độc giả.
✍Nguyễn Thị Ngọc Sang
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn nhắn gửi: Hãy yêu thương cha mẹ trước khi quá muộn



