Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Yêu thương ở quanh ta hay ở xa tít chân trời?
Ngạn ngữ có câu: “We are all angles
with one wing, and we must embrace each other to learn to fly.” (Chúng ta đều
là thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lẫn nhau để học bay.), ấy
thế nhưng liệu rằng chúng ta đã thực sự biết cách để bày tỏ tình cảm với nhau?
Trên đường đời tấp nập lắm bon
chen, khi mỗi người luôn bận rộn với những công việc riêng của mình, khi mỗi cá
nhân luôn phải canh cánh trong lòng nỗi lo tìm kiếm cơ hội để phát triển bản
thân, có khi nào ta tự nhìn lại bản thân mình rằng phải chăng ta đã vô tâm với
chính gia đình, bạn bè chưa?

Xã hội ngày càng phát triển kéo
theo sự vô cảm trong tâm thức của rất nhiều người, đó là điều chúng ta không
thể phủ nhận được. Chắc các bạn cũng như tôi, vẫn còn đang rất khiếp sợ và cực
kỳ bức xúc khi xem clip vụ tai nạn của chiếc taxi Vinasun và đôi nam nữ trên
chiếc xe máy được đăng trên mạng xã hội ngày 27/6 vừa qua. Tài xế đâm đôi nam
nữ thương vong. Thế nhưng tài xế đã làm gì? Tài xế xuống xe và lại quan sát
chàng trai, sau đó bỏ đi không đoái hoài một cuộc điện thoại cấp cứu. Có thể
tài xế vì quá hoảng sợ vì hành động của mình nên không đủ tỉnh táo để nhận thức
được điều nên làm, nhưng còn mười bảy người qua đường tiếp theo thì sao? Họ
nhìn thấy đôi nam nữ hoi hóp trên đường và cái chết đang kề cập nhưng họ vẫn
thản nhiên như không biết chuyện gì. Thậm chí có những người dừng lại, xem
người phụ nữ có còn thở hay không và cũng lẳng lặng bỏ đi. Tôi bàng hoàng vào
những gì đang thấy trước màn hình điện thoại của mình.
Xã hội của chúng ta đang xảy ra
điều gì thế này? Tại sao con người lại đối xử với đồng loại của mình như thế?
Thử hỏi khi chính họ - mười bảy con người ấy - ở trong tình cảnh của đôi nam nữ
kia, và rồi những người ở nơi xảy ra hiện trường thờ ơ, vô cảm thì họ sẽ cảm
thấy thế nào? Người phụ nữ ở độ tuổi 25, độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của người
con gái phải bỏ lại cuộc sống tươi đẹp phía sau chính vì sự ác độc của con
người. Đúng! Đúng là chúng ta hoàn toàn có quyền làm ngơ trước những việc như
thế, “Ừ, tôi không liên can gì cả!”. Nhưng trái tim của ta thì sao? Chẳng lẽ nó
không hề đập những nhịp đập yêu thương, trắc ẩn trước những điều đau khổ? Chẳng
nhẽ nó không thắng nổi lý trí để san sẻ yêu thương, đem lại niềm vui cho người
khác? Thậm chí ngay bản thân tôi, tôi hoàn toàn có quyền không đề cập đến vụ
tai nạn này. Thế nhưng tôi không làm được. “Dừng lại để yêu thương” chẳng phải
giúp đỡ những người khốn khó trong những tình thế cấp bách như vầy sao? “Dừng
lại để yêu thương” chẳng phải lan tỏa yêu thương từ những hành vi thiếu ý thức
thế này để mọi người biết sống để yêu thương, ngay cả những người không có mối
quan hệ gì với mình? “Dừng lại để yêu thương” chính là dừng lại để chiêm nghiệm
cuộc sống, suy nghĩ lại những gì đã và đang xảy ra trong cuộc đời, trao đi yêu
thương và lan tỏa yêu thương đến tất cả mọi người xung quanh.

Nhiều người
bạn hỏi tôi: “Yêu thương bao nhiêu là đủ?”, tôi nhẹ nhàng bảo tụi nó: “Đến khi
nào mày không còn sức lực nữa thì thôi!”. Yêu thương, kì thực làm gì có điểm
bắt đầu, thế nên chẳng thể nào đặt dấu chấm hết cho nó.
Yêu thương,
chính là việc mỗi sớm mai thức dậy, ta cảm ơn cuộc đời vì đã cho ta thêm một
ngày nữa để sống, học tập và làm việc. Nhờ ân huệ của cuộc đời mà ta có thêm
hai bốn giờ để sống là chính mình và sống vì những người xung quanh.
Yêu thương,
chính là việc ta ôm ông bà, ba mẹ ta vào mỗi sáng, là việc ta đi thật xa nhưng
luôn nhớ về gia đình, là việc ta không quên công ơn dưỡng dục của những đấng
sinh thành và báo đáp lại những gì mà họ đã hi sinh vì ta.
Yêu thương,
chính là việc ta biết nói lời cảm ơn với bạn bè, với những người gắn bó với ta
suốt một thời niên thiếu. Tuổi trẻ của ta nhờ những đứa bạn thân thiết mà rực
rỡ và tươi đẹp hơn nhiều. Thanh xuân của chúng ta nhờ có những người bạn sẵn
sàng bên ta lúc khó khăn, cùng ta dệt nên hai chữ “tuổi trẻ” mà khó phai hơn
bao giờ hết!
Yêu thương, chính là sau khi rời
khỏi mái trường cấp ba, khi mỗi người đều bận rộn với những hướng đi riêng cũng
không nguôi nhớ về nhau và luôn dành thời gian riêng để góp mặt vào buổi họp
lớp.
Yêu thương, chính là dù sau này
có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta cũng không quên rằng thời thanh xuân ấy
chúng ta từng có nhau!
Bên cạnh đó, yêu thương còn là
việc ta lan tỏa yêu thương đến cuộc sống của chúng ta. Chúng ta biết động lòng
trắc ẩn trước những mảnh đời bất hạnh, chúng ta biết giúp đỡ những người xung
quanh và không ngại khó khăn, chúng ta biết cho đi trước khi nhận lại, chúng ta
biết hi sinh quyền lợi bản thân để người khác có cơ hội vẽ tiếp bức tranh cuộc
đời của mình.
Nơi lạnh nhất không phải là Bắc
Cực mà là nơi không có tình thương.
Trái tim hoàn thiện nhất chính là
trái tim nhiều mảnh vá chứ không phải trái tim lành lặn không bao giờ sứt mẻ!