Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

Mùa Vu Lan lại về, thoáng bâng khuâng và
rưng rưng khi vào chùa thắp hương khấn nguyện. Khẽ khàng con cài lên áo mình
đóa hoa hồng đỏ thắm như máu trong tim. Trong mùi nhang thơm phảng phất, trong
hương khói bảng lảng, con đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại thật lâu khi thấy một
em bé chừng 10 tuổi đang đứng khóc. Con vội vàng chạy lại phía em hỏi em có sao
không. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, ánh mắt thẫm sâu một nỗi buồn
mênh mang, em trả lời mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:
“Chị ơi, ba mẹ em mất lâu rồi trong một
tai nạn giao thông khi em mới được 1 tuổi. Nay em theo nội vào chùa, ai cũng
cài hoa đỏ chỉ có em cài hoa trắng - em mồ côi. Em không thể nhớ rõ hình dáng
ba mẹ qua di ảnh để lại”.
Tôi ôm em vào lòng, dỗ dành nhưng vẫn không
thể nào ngăn được dòng nước mắt mặn đắng.
Hình ảnh em bé ấy gợi cho tôi bao niềm cảm
xúc và khi ngồi viết những điều này tôi lại nghĩ về hai đấng sinh thành. Đấng
sinh thành không phải là một mỹ từ nhưng nó lại mang một ý nghĩa thiêng liêng,
cao quý nhất cuộc đời đối với mỗi người con. Bởi nó là một cách gọi thân
thương, tôn kính dành cho cha mẹ. Và cứ mỗi lần nghe ai gọi như thế thì con lại
trào dâng bao niềm xúc động.
Giữa dòng đời xuôi ngược với cuộc sống
mưu sinh vì cơm áo gạo tiền đã bao giờ con dành thời gian quan tâm ba mẹ chưa?
Hình như lâu rồi con không cùng mẹ đi chợ nấu cơm, không cùng ba ngồi tâm tình
như hai người bạn. Con có thừa thời gian rảnh rỗi để vào mạng lướt facebook,
xem các tin tức về những ngôi sao,…nhưng lại không có thời gian thăm hỏi ba mẹ.
Không biết tự bao giờ con đã trở thành đứa vô tâm đến thế, vậy mà có lúc con lại
giận dỗi và cho rằng ba mẹ chẳng yêu thương con.
Để rồi chiều nay con nhận được tin nhắn
của đứa bạn thân khi ba nó mất. Con đến chia buồn đã nhìn thấy vẻ mặt bi thương
của nó. Con đau lòng xót xa, con mới nhớ đến bên cạnh con vẫn còn hai đấng sinh
thành. Vậy mà bấy lâu nay con mải mê chạy theo những sở thích cá nhân, bỏ lại
phía sau lưng mình cả bầu trời yêu thương. Có đôi lần đi nơi này nơi nọ, con
cũng chạnh lòng thương ba mẹ cả một đời nhọc nhằn dãi dầu mưa nắng vì con mà
chưa một lần được ăn sơn hào hải vị như người ta. Bao năm vất vả mặt nám tay
chai nuôi con khôn lớn nhưng không hề than van oán trách. Con có không nghe lời
thì dù ba mẹ giận con lắm vẫn không thể nào bỏ con được.
Con muốn được bay nhảy ra khoảng trời
mênh mông ngoài kia, con nào đâu biết những hôm con đi sớm về muộn đã làm ba mẹ
lo lắng bao nhiêu. Nếu bị ba mẹ mắng cho một trận thì mặt con chù ụ chò ọ, nhăn
nhó đến khó chịu rồi ngún ngoẩy bỏ đi cứ để tai bên này lọt qua bên kia và theo
gió trôi đi mất. Con không thể hình dung, ba mẹ lấy đâu ra tình yêu thương và sự
bao dung đến thế cho đến khi con làm mẹ. Những đêm thức vì con bệnh mới thấm thía
câu “Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ”.
Nhưng chưa bao giờ con nói câu xin lỗi
và lời cảm ơn với hai đấng sinh thành. Thành thật mà nói là con không đủ dũng
khí để nói, mặc dù con đã bao rằng dặn mình phải nói ra…nhưng mỗi lần đứng trước
mặt ba mẹ thì như có ai bịt chặt miệng con lại nên con đã luôn im lặng.
Bao năm lặng lẽ trôi, con giật mình khi
thấy tóc cha dần phai màu, mắt mẹ đã hằn sâu vết chân chim,…Vậy mà ba mẹ vẫn
luôn nở nụ cười nhân hậu bao dung và mở rộng vòng tay chở che mỗi lần con về
thăm.
Nhiều lần đứng trước biển, giữa trời đất
bao la muôn trùng khơi xa, con đã khóc. Những giọt nước mắt chưa muộn màng mà
sao lại nghẹn đắng ở đầu môi. Con có nói bao lời xin lỗi và cảm ơn đi nữa cũng
chẳng thể nào đền đáp xứng đáng với công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ.
Con không phải là đứa con chí hiếu, con
cũng không thể lo lắng cho ba mẹ được nhiều. Con chỉ mong sao hai đấng sinh
thành luôn được mạnh khỏe, an vui lúc chiều tà xế bóng. Con thầm cảm ơn vì con
được làm con của ba mẹ!
✍Nam Bình
(Hình ảnh: Internet)