Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
“Có lúc nào mày nghĩ cho bản thân mày thở
chưa?”. Câu nói ấy như luồng điện chạy qua sống lưng tôi, lạnh, nóng, rát và vô
cảm. Tôi năm nay 20 hay 21 gì đó, chả rõ nữa! Thực ra không phải vì không biết
năm sinh của mình, tôi thậm chí còn biết cả mình sinh lúc 19h15p cơ, nhưng chả
bao giờ tôi để ý đến nó, vì ngồi tính tuổi sẽ thấy mình nhanh già lắm, thời
gian cũng sẽ trôi đi rất nhanh, vì vậy hầu như những điều không muốn làm bản thân
buồn tôi sẽ để nó chảy trôi theo thời gian và cho vào quên lãng, còn với những
điều đáng trân trọng tôi cũng chẳng nỡ đếm nó từng phút, đơn giản vì tôi muốn
nó được “trường tồn” trong tâm trí tôi. Đôi lúc mơ hồ cũng là một cách sống hay
cho cuộc sống thêm chút hương vị - hương vị của riêng tôi. - cô gái mùa đông ấy.

…
Bạn
có bao giờ khóc dưới mưa chưa?
Bạn
có bao giờ đóng kín cửa lại âm thầm chùm chăn khóc không lên tiếng?
Bạn
có bao giờ trốn lên tầng thượng nằm xuống ngước lên bầu trời tự hỏi ngày mai sẽ
ra sao?
Hay…
đã bao giờ chiếc kính của mũ bảo hiểm bị sương khói che đi gương mặt ấy.
Hà
Nội ý, là nơi phồn hoa, nơi đông đúc, nơi mang những ước mơ của chúng ta lớn
lên hằng ngày. Lúc đầu nó đơn giản là cô gái tỉnh lẻ lên học đại học mong muốn
bước chân vào môi trường mới, có bạn mới và những điều tuyệt vời của tuổi trẻ
mưa rào, cái thời “thanh nữ” ấy. Và cũng là dư vị của mối tình đầu có ngọt, đắng,
cay, như chiếc kẹo ô mai vậy. Rồi là câu chuyện của cô sinh viên sắp ra trường phải đối mặt với cuộc sống đầy thực tế, tiến
tiếp hay từ bỏ, đâu phải là chuyện chỉ một câu nói, đó là tất cả sự nỗ lực, đấu
tranh mỗi ngày. Để rồi sau đó là chuỗi ngày “bám trụ” tại Hà Nội mang theo ước
mơ về cuộc sống sẽ tốt hơn. Chiếc kính mũ bảo hiểm kéo xuống, có vị mặn chát
trên môi, đôi chân như không thể bước đi nữa rồi… những ổ bánh mì vội vã… những
cơn mưa thấm ướt người và nhắm mắt mỉm cười bước lên phía trước với hy vọng
“Ngày mai trời sẽ sáng. Ngày mai sẽ khác… sẽ tốt hơn.”
22:05
phút… Lê bước chân nhỏ bé ấy trên con đường đi làm về…
- Tút tút… Alo con à! Đi học về
rồi à? Đã ăn cơm chưa?
- Dạ, đâu có con vừa đi ăn với
bạn, nay ăn bánh chén trứng quán mới mở ở đầu ngõ ạ, ngon lắm mẹ, con còn đi uống
trà sữa với xem phim nữa. Hôm nay mẹ thế nào? Có gì vui không ạ? Mẹ ăn gì đó!
- ...
Ở đầu dây kia mẹ đang kể chuyện
ở nhà, tiếng cười tiếng râm ran cô cười thật to “Thật ạ, thế hôm nào mẹ lại đi
chơi tiếp nha! Con đi nghỉ đây, mẹ ngủ sớm nha!”
… “Uk, con ngủ sớm đi, đừng
thức khuya quá!”.
“Dạ!”
… tút… tút…
Mẹ ạ, con xin lỗi vì đã nói dối,
mẹ ạ, mẹ nhất định phải khỏe mạnh và bình an nhé! Mẹ ơi con cảm ơn mẹ, con yêu
mẹ nhiều lắm!
Chỉ cần những lúc mệt mỏi, những
lúc bạn không biết phải làm gì hãy gọi điện cho mẹ, không cần kể lể, không cần
than phiền, không còn những mệt mỏi, mà lúc đó là “Phải tiếp tục cố gắng!”
Gia đình là vậy đó! Dù Hà Nội
có phũ phàng có mệt mỏi đến đâu thì nơi đây vẫn là nơi tôi mong ước một ngày
đón cả nhà lên và sống hạnh phúc.
Hà
Nội thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu… Tôi vẫn đang sống từng ngày và
tiến từng bước cho hạnh phúc tương lai. Bạn à! Hãy sống cho hiện tại dẫu quá khứ
có màu xám và ít nhiều khiến bạn tổn thương thì bạn à, hãy nghĩ và tin rằng vị
đắng ấy giống như một chén trà, đắng ban đầu và rồi sau ngọt ngào.
✍Mạc Tâm
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn gửi gắm: Hãy sống cho hiện tại dẫu quá khứ có màu xám và ít nhiều khiến bạn tổn thương thì bạn à, hãy nghĩ và tin rằng vị đắng ấy giống như một chén trà, đắng ban đầu và rồi sau ngọt ngào.
Nguồn cảm hứng: "Thực ra hôm nay tôi đã cãi nhau với mẹ, thực sự tôi đã rất buồn và nhớ mẹ nhiều. Một năm được gặp mẹ hai lần, tôi chống trọi ở Hà Nội với những bộn bề và lo ấu cho cuộc sống hàng ngày, nhưng chỉ cần nghe tiếng mẹ qua điện thoại sau mỗi ngày đi làm về tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Và giờ đây tôi sẽ gọi điện xin lỗi và cảm ơn mẹ nhiều! Trong cuộc sống bon chen chật chội này chắc mãi mãi chỉ có mẹ, có gia đình là người bao dung cho mọi lỗi lầm, yêu thương và trân quý chúng ta.