Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Tôi vừa trải qua một đòn chí mạng.
Tôi bị xuất huyết não.
Và giờ, từ một cô gái có tất cả mọi thứ, tôi trở về với “nguyên thuỷ”.
Tay chân tôi không thể tự cử động, các bộ phận khác cũng vậy, chỉ có
đôi mắt là nhìn được xung quanh.
Tôi bị giam cầm bởi chính cơ thể mình.
Không thể tự làm được gì, tôi phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ, vào
người thân. Họ chăm sóc tôi, chịu đựng tôi, hi sinh vì tôi.

Tôi là cô gái đang chạy thật nhanh trên con đường của chính mình, bỗng
nhiên dừng lại không vì lí do nào cả, ngã gục xuống trước con mắt đau đớn của
bao người, rồi thức dậy ở điểm bắt đầu trong sự mơ màng cay đắng.
Nhưng,
Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn, hay đâu đó là sự biết ơn tột cùng,
yêu thương tột cùng, vì nhờ đó, mà tôi nhận ra rằng, mình đã quá nhanh, quá vội,
cho đến khi bị buộc phải dừng lại.
Tôi chưa từng để ý, mẹ tôi đã cực khổ như nào, vất vả như nào, kể từ
khi tôi có công việc của riêng mình và vùi đầu vào nó.
Tôi chưa từng để ý, ba tôi đã cật lực như nào, chịu đựng như nào, kể
từ khi tôi ngừng ăn chung bữa cơm tối gia đình.
Vì những cái đủ ấy, tôi vội vàng, qua loa với những gì được cho là
không cần thiết, những cái hẹn với mấy đứa em, những buổi họp mặt gia đình, những
lần giúp đỡ cha mẹ mấy việc nhỏ nhặt, và những giấc ngủ ngon dành cho riêng
mình.
Không ai trách tôi cả, chưa từng có ai trách tôi cả, chỉ là những lời
khuyên bảo nhỏ nhẹ, “lâu lâu con nhớ ghé chơi, gia đình tụ họp cho đông vui”,
những lời thủ thỉ của đứa em lâu không gặp, “ủa sao lâu rồi chị không đi chơi với
tụi em, nhớ chị lắm ớ”, và những dòng tin nhắn trên điện thoại, “tối nay về sớm
ăn cơm cả nhà nha con”, “hôm nay con tăng ca, mọi người ăn cơm trước nhé, đừng
chờ con”
Đừng chờ con, vì con vội lắm.
Giờ nằm đây, tôi nghĩ về mọi thứ, vì suy nghĩ là điều duy nhất tôi
còn làm được, và càng nghĩ, tôi càng thấy mình ích kỉ bao nhiêu, hời hợt bao
nhiêu, thì những người quanh tôi lại yêu thương tôi bấy nhiêu, rộng lượng bấy
nhiêu.
Tôi dừng lại đúng lúc, nhưng là bị ép buộc dừng lại, đột ngột, bất
ngờ và nhiều đau đớn.
Vậy tôi mong bạn, các bạn, những người còn nhiều thời gian, còn nhiều
sức khoẻ, và còn người yêu thương các bạn, hãy trân trọng những khoảnh khắc bé
nhỏ nhất trong cuộc đời, hãy chậm rãi “sống” như đúng ý nghĩa của nó, hãy biết
dừng lại, yêu thương mọi người và yêu thương cả bản thân mình nữa.
Và, xin được phép nhắc lại, hãy “sống”!
Dựa
trên câu chuyện có thật, và vẫn đang diễn ra.
Dành tặng
Thư, người chị kiên cường của em.
✍D.P
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn gửi gắm: "Ai cũng mang trong mình một sứ mệnh, đó là yêu thương, hãy nhớ hoàn tất sứ mệnh của mình, bạn nhé!"