Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Cơn mưa dữ dội nuốt chửng cả con phố nhỏ,
tưởng như có thể phá vỡ mọi thứ.
19 giờ, tối thứ Bảy là thời điểm hoàn hảo
cho một ngày cuối tuần hoàn hảo. Vậy mà mưa không kiêng nể, cứ thể xối ào ào
vào vạn vật, thỉnh thoảng làm vài đường chớp lóa sáng cả bầu trời. Lúc ấy ai
đang đi ngoài đường, tôi mặc định là xui xẻo.
Đứng trước mái hiên nhà rộng lớn, tôi hiên
ngang ngắm nhìn mọi thứ trong mưa. Người chạy toán loạn, xe thưa thớt dần. Có
gia đình đèo hẳn ba, bốn người trên chiếc xe Dream cà tàng khoác chung một chiếc
áo mưa, cẩn thận xi-nhan qua đường. Có mấy anh thanh niên vội vã chạy đi trước
khi toàn thân ướt nhẹp. Cho đến khi mọi thứ náo loạn trên đường dừng hẳn, tôi mới
nhìn sang bên kia đường. Còn cái hội chợ đèn vẫn sáng, người vẫn đang loay hoay
tìm đồ che mưa…
***
Đối diện nhà tôi vốn là một bãi đất trống.
Nếu không có gì bất thường, thỉnh thoảng một đàn bò sẽ được dẫn tới đó ăn cỏ.
Còn không thì vào mấy dịp đặc biệt, như lễ tết, hè,… sẽ có đoàn hội chợ nào đó
ghé lại đăng cai đóng đô. Nhanh thì hai hoặc ba tuần, còn lâu thì phải hai
tháng hơn. Ấy thế mà mỗi lần thấy người ta bắt đầu dựng rạp, chòi, sân khấu, là
tôi tự hiểu chuỗi ngày hành hạ tra tấn đang ở ngay trước mặt kia rồi.
Thông thường mấy cái hội chợ hay di chuyển
như thế, sẽ dựng một cái sân khấu để hát gọi lô tô. Còn lại là một khu trò chơi
xếp theo hình vòng tròn, cho cả người lớn và con nít. Vậy nên cứ đến chiều tối
là ồn ào và náo nhiệt vô cùng. Thậm chí có những lúc họ cầm micro đứng trên sân
khấu đến tận 11 giờ đêm, cả nhà tôi đều lắc đầu ngán ngẩm.

Tôi đi học xa nhà, tối hôm qua vừa về tới
đã thấy ngay cái hội chợ dựng to tướng. Hỏi ra thì mẹ bảo người ta mới dựng hai
bữa nay, chắc mai bắt đầu làm việc. Tôi méo miệng, bất lực ngậm ngùi chấp nhận
thực tại…
Vậy mà tối nay mưa to quá.
Đứng trong hiên tôi không giấu khỏi niềm
vui, ý nghĩ vừa thoáng qua: May quá, mưa bão thế này cái hội chợ chẳng làm ăn
gì được!
Chẳng biết thứ năng lực vô hình nào níu tôi
đứng lại, quan sát lâu hơn. Hội chợ giữa mưa bão đúng thật yên ắng quá. Chỉ thấy
cái bóng đèn sáng yếu ớt treo tạm trên mấy cái chòi lắc lư theo cơn gió đang quật
mạnh. Chỉ thấy một hai người tất bật lo cho gian hàng trò chơi họ vừa bày ra bị
mưa tạt, hư hỏng. Mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi, chỉ có điều đến với họ không phải
là mấy đứa con nít, những gia đình đèo nhau đi chơi cuối tuần, mà là một cơn
mưa, xối xả. Bỗng dưng cổ họng tôi nghẹn cứng.
Chưa bao giờ tôi thấy niềm vui của mình tàn
nhẫn đến như vậy. Hội chợ suy cho cùng không phải là nơi tự sinh ra rồi tự biến
mất. Hội chợ xuất hiện, để người ta mưu sinh. Mà có khi cuộc đời ép họ vào đường
cùng mới trở nên những người làm ăn đây đó lang thang phiêu bạt. Suy cho cùng,
đây vẫn là cơ hội để các ông bố bà mẹ đưa con cháu mình đi chơi. Biết đâu đã một
tuần họ quá tất bật cho công việc, chỉ có ngày cuối tuần hiếm hoi để bù đắp yêu
thương?
Ở một khoảnh khắc nào đó, tôi chợt thấy
mình nhỏ nhen mà nông cạn vô cùng.
Ở một khoảnh khắc nào đó, tôi chỉ thấy duy
nhất bản thân mình trong thế giới rộng lớn này, còn người khác chỉ như cát bụi
thoáng bay.
…
Nhưng tôi nghĩ mình còn may mắn, vì kịp nhận
ra sự nhỏ nhen mong manh đang tồn tại. Tôi nghĩ, đó cũng là một cách yêu
thương. Tôi không thể một tay che trời lấp cơn mưa ấy lại, nhưng tôi hướng về họ
bằng sự cảm thông.
Có những lúc, việc chúng ta có thể làm chẳng
là gì cả, nhưng tất cả những điều ý nghĩa nhất mà đối phương nhận được, lại
chính là tấm lòng chân thành đầy yêu thương.
Giữa cơn mưa hôm ấy, tôi dừng lại dưới hiên
nhà, để yêu thương.
✍Vịt Con
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn nhắn gửi: Sống bằng một trái tim ấm nóng. Đừng sợ đặt yêu thương nhầm chỗ, mà hãy sợ đến một ngày nào đó ta phải hối hận vì chưa kịp trao gửi yêu thương.