Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

Đôi mắt em ngân ngấn nước, giọng run lên và trả lời: "Nhưng em chỉ có 50 đồng. Chiếc khăn đó cần đến 95 đồng"
Tôi nhoẻn miệng cười, lấy trong ví ra 45 đồng đưa cho cô bé "Coi như chị tặng em 1 phần nhé. Nhưng mà bố mẹ em đâu rồi?". Đến lúc này, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt ấy. Một phút sau, cô bé mới cất lời: "Bố em làm ăn thua lỗ và bỏ nhà đi biệt tăm mấy năm nay rồi. Từ lúc bố bỏ đi, mẹ em phải một mình lo toan trả số nợ khổng lồ ấy và chăm em đến kiệt sức. Mẹ em đang bị bệnh ở nhà. Trước đây, cứ mỗi năm đến Giáng sinh mẹ lại tặng em một món quà nhỏ. Năm nay, trời đã chuyển lạnh hơn nhưng mẹ em chẳng có một chiếc khăn choàng cổ nào cả...". Càng về sau, giọng em càng lạc dần và tai tôi cũng ù đi, chẳng còn nghe em nói gì nữa. Vội tặng em số tiền đó rồi chạy một mạch về nhà. Hình như trong tôi nhận ra điều gì đó. Tôi nhớ đến người mẹ đáng kính của mình. Người đã lặng lẽ bên cạnh những đêm tôi đau ốm, Người đã lo bữa sáng cho tôi từ khi mặt trời còn chưa ló. Vậy mà tôi đã luôn khước từ những cuộc gọi của mẹ một cách phũ phàng. Hình dáng người phụ nữ tần tảo lo cho gia đình, lời ru ầu ơ của mẹ đã nuôi tôi lớn lên từng ngày chạy ngang dọc trong tâm trí tôi như thước phim. Thước phim của năm tháng đã hằn in lên dáng hình tận tuỵ ấy. Về đến nhà, Mẹ vẫn ngồi đấy chờ tôi như bao ngày, tôi chỉ kịp ôm chầm lấy Người: "Mẹ ơi cảm ơn mẹ. Thật may mắn khi có mẹ". Dường như cảm nhận được điều gì đó, mẹ chỉ im lặng vỗ về tôi.
Cảm ơn trời! Mẹ vẫn ở đấy. Thì ra bình yên là đây chẳng phải đâu xa. Hơi khói lạnh ngoài phố hay mùi vani xen lẫn mùi gỗ chỉ xoa dịu sự hằn học trong nhất thời chứ chẳng phải an yên mà tôi tìm kiếm. Mùi dầu mỡ bám trên tóc mẹ, mùi nước rửa chén còn vương trên đôi tay hao gầy ấy mới là bình yên của cuộc đời. Cô bé hôm ấy đã dạy cho tôi một bài học đáng giá về tình thương, tình thân gia đình. Tôi muốn dùng tất cả thời gian được bên mẹ để bù đắp cho sự vô tâm, hời hợt của bản thân từ trước đến nay. Bình yên chẳng ở đâu xa, ngay trong bữa cơm gia đình ta đấy thôi.
(Hình ảnh: Internet)