Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng/ Em chở mùa hè của tôi đi đâu? Chùm
phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám... "
Lời bài hát là một sự bông đùa
như trêu ghẹo các bạn gái của một gã thư sinh tuổi học trò khi mùa hè đến hái
"trộm" hoa phượng trong trường mang ra ngoài dạo phố. Anh tự ví mình
là "mùa hè" bị người ta giấu mang đi để tiếc nuối đến ngỡ ngàng, kì lạ.
Lòng anh ôm một mối tình đầu ngẩn ngơ "tình yêu tuổi học trò" chan chứa
cả một trời mơ ước của "vạn vật thiên nhiên" là cơn mưa, là tia nắng,
là tà áo dài trắng gói vào tim. Ôi! Lãng mạn quá! Dễ thương quá! Thuở học trò
ngày ấy nay đã xa...
Hoa phượng nâng những ước
mơ...
Thuở cắp sách tới trường xa rồi
nhưng lại là kỉ niệm khó quên của nhiều thế hệ. Mỗi khi hoa phượng vĩ xao xuyến
nở. Ta lại nghe đâu đây âm hưởng bài hát "Phượng hồng" của nhạc sĩ Vũ
Hoàng sáng tác từ bài thơ "Chút tình đầu" của nhà thơ Đỗ Trung Quân
là học trò ngơ ngác nhìn nhau với nhiều tâm trạng khác nhau. Buồn vui đan xen
nhau ngân nga bay bổng, lan tỏa trong lòng gợi nhớ, gợi thương, sâu lắng. Ước
mơ bỗng chốc hóa thành nhiều ý tưởng. Hoài bão mỗi người đều hướng tới những gì
tốt đẹp nhất. Đâu đó, phảng phất chút mộng mơ giấu kín trong lòng hướng tới
chân trời đầy màu hồng tươi đẹp đang chờ đợi phía trước. Hình ảnh thân quen làm
nâng ước mơ về cái đẹp của tuổi học trò là hoa phượng vĩ. Loài hoa ấy gắn liền
với tuổi học trò. Phượng nở đỏ rực cả một góc sân trường như báo hiệu mùa hè đã
đến. Học sinh tha hồ ngắm nhìn cái sắc hoa đỏ rực ấy đến mê say với bao ưu tư của
mình gửi gắm vào đó. Mặc cho những suy nghĩ mông lung của chúng tôi nhưng hàng
phượng vĩ kia mới chứa nhiều kỉ niệm nhất. Phượng vẫn cùng nhau bung nở những
chùm hoa đỏ rực khoe mình ngày này qua ngày khác trong sân trường. Những cái lá
xanh e ấp rung rinh trong gió bị những chùm hoa lấn chiếm khoe sắc thắm trêu,
ghẹo các cô, cậu học trò đến nỗi phải hờn dỗi và ghen tị. Hoa nở rồi nhẹ nhàng
rụng xuống sân trường. Những cánh hoa như tấm thảm màu rực rỡ trải quanh từng gốc
cây. Từng nhóm bạn nữ khẽ khàng nhặt lên vài cánh hoa ép vào cuốn sổ lưu bút để
ngày tổng kết cuối năm trao nhau làm kỉ niệm "chia tay" thời học sinh
cùng chung trường, chung lớp. Ép cánh phượng vào cuốn lưu bút và viết vào đó với
bao nhiêu lời thơ "bộc phát" ngây ngô dành tặng cho người mình yêu
thích nhất. Rồi biết bao nhiêu câu châm ngôn ví von của các danh nhân nổi tiếng
trên thế giới, được nhiều bạn sưu tầm để sẻ chia, gán ghép cho nhau gợi tình thắm
thiết tô vào từng trang, từng trang theo nhiều kiểu của mỗi cá tính riêng biệt
mà gửi gắm vào đó cho đầy ắp kỉ niệm. Ai nấy chụm đầu lại với nhau, đọc cho
nghe rồi phá lên một tràng cười hòa tan trong không gian bất chợt. Ánh mắt nhìn
nhau tròn xoe trộm nhớ, thầm yêu đến tận thiên đường mới.
Kỉ niệm với thời gian.
Đẹp nhất và ấn tượng nhất vẫn
là "tà áo em bay bay trong nắng dịu dàng". Màu trắng tinh khôi chiếc
áo dài của các nữ sinh duyên dáng dắt chiếc xe đạp với giỏ hoa phượng chất đầy
nở đỏ rực phía trước xe. Tà áo tung bay nhẹ nhàng ra về lúc tan trường thật
lãng mạn đến diệu kì làm sao! Để cho gã "khờ" kia thốt lên lời nói
làm đỏ hây hây đôi má hồng mà không dám nhìn lên. Vẻ e thẹn, ngượng ngùng, lo sợ
đến hồi hộp vỡ tung lồng ngực. Hình ảnh ấy như một kỉ niệm khó quên với bao
nhiêu thế hệ học trò đã xa mãi mái trường nhưng chứa chan bao niềm hoài niệm. Nụ
cười vô tư, hồn nhiên ẩn giấu ngập tràn những nét yêu đời khắc in trên khuôn mặt
đẹp rạng ngời của các nữ sinh mạnh mẽ đến dễ thương trào dâng khi chia tay
nhau. Những ánh mắt đen, tròn, mộng mơ như ô cửa nhỏ, đẹp thơ ngây lộ vẻ nét kiếu
sa, điệu đà ngước nhìn khoảng trời mới chảy theo dòng thời gian mơn man... mơn
man. Những nghịch ngợm của cái thời "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học
trò" đang sắp xa dần... xa dần để nhớ, để thương, để vấn vương, lưu luyến
hằn in trong kỉ niệm một thời với mái trường, bạn bè, thầy cô mang vào đời dẫu
có đi đến phương trời nào cũng không bao giờ quên được. Và tiếc thay, buổi chia
tay đầy kỉ niệm cũng đến sau bao năm đèn sách, miệt mài kinh sử. Lòng hân hoan
trào dâng đến cũng là nỗi niềm cảm xúc trào dâng ùa đến. Nước mắt bỗng trở nên
tuôn ra chực trào mạnh đến nỗi ai ai nhìn nhau cũng vỡ òa tiêng tiếc. Gặp nhau
hôm nay để ngày mai xa nhau rồi biết khi nào gặp lại. Thầy cô vẫn ở lại để tiếp
tục chở những chuyến đò khác sang sông, chỉ mong sao chuyến đò nào cũng đậu bến
bình yên.
Kỉ niệm tuổi học trò thuở ấy
chắp cánh cho mỗi chúng ta vào đời được trọn vẹn là công lao của thầy cô. Vững
bước vào đời là con đường dẫn dắt ta đến phương trời hạnh phúc nhất.
✍Văn Định
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn nhắn gửi: Ai cũng có một thuở tuổi học trò mộng mơ bao nhiêu kỉ niệm rồi ra đời vẫn còn nhớ mãi không bao giờ quên khi hoa phượng nở đỏ đón hè về...
