Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Có
bao giờ bạn nghĩ rằng, khi chúng ta cho đi, đến một thời điểm nào đó bạn sẽ
nhận lại được không?
Theo dòng chảy của
cuộc sống hiện tại, những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng con người lại biến
nó thành phức tạp. Những điều tưởng chừng như rất bình thường hóa ra lại khó
thực hiện đối với rất nhiều người.
Cho đi là nhận lại,
cho đi sự chia sẻ, san sẻ yêu thương với những người kém may mắn hơn mình để
nhận lại, nhận lại một tâm hồn thảnh thơi, một sự yêu đời và một tấm lòng đầy
bao dung, sự tử tế.
![]() |
| Hãy cứ cho đi - Bàng (ảnh internet) |
Nói đến việc cho đi –
nhận lại, làm bản thân lại nhớ về những năm tháng thanh xuân đầy kỉ niệm. Những
năm tháng tuổi trẻ ấy, chỉ nghĩ rằng được cho đi, được giúp đỡ những người khó
khăn hơn mình là bản thân cảm thấy rất vui, tinh thần tràn ngập suy nghĩ tích
cực.
Tuổi trẻ ấy, chẳng có
gì ngoài nhiệt huyết nhưng vẫn cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ những người
cần mình. Chưa bao giờ nghĩ rằng, những việc mình đã làm sẽ nhận lại sự báo ơn,
đáp đền.
Thời sinh viên, vào
một ngày đẹp trời, tài khoản ngân hàng có tin nhắn báo biến động số dư gửi về
+5.000.000 VND. Thời đó, sinh viên có 5 triệu là một số tiền khá lớn, ít nhiều
cũng sống được 3 tháng mà không phải xin tiền Bố Mẹ.
Ngoặt một điều rằng là
không hề biết ai chuyển, đến tối mới biết là cô Coli ở bên Mỹ nhờ người nhà ở
Việt Nam chuyển vào, thực ra đưa cho cô số tài khoản là vì cô nhờ mua giùm áo
cho Huyền Trân rồi xin số tài khoản để chuyển trả.
Tối hôm đấy thì hai cô
cháu vẫn nhắn tin, một mực kêu trả lại cô tiền nhưng cô không đồng ý, cô kêu
không nhận thì cô không vui, cô cho để con hùn tiền vô mua sách vở, đừng nghĩ
ngợi gì nhiều.
Hai cô cháu quen nhau
trong FC (Cộng đồng những người hâm mộ) Huyền Trân, thời đó Huyền Trân được rất nhiều fans (người hâm mộ) ở Hải
Ngoại yêu mến. Và cũng vì thương, yêu giọng hát, con người của bé mà FC ra đời.
Mọi người thương Huyền Trân nhiều bao nhiêu, thì cũng quý mình bấy nhiêu.
Cũng chẳng hiểu sao
mọi người lại quý mình nhiều đến như vậy, ai cũng kêu gửi quà cho Bàng, về Việt
Nam sẽ gặp tụi con (cả bé Tươi cũng quản lý FC). Mọi người chỉ nói rằng, con
còn trẻ mà đã giúp Trân nhiều như vậy, cứ giúp người khác thì sẽ có người khác
thương và giúp con nhiều hơn. Được mọi người khen và động viên, bản thân cảm
thấy rất vui và hứa sẽ tích cực giúp Trân nhiều hơn nữa trong con đường hoạt
động âm nhạc sắp tới.
Bẵng đi một thời gian,
vì một vài lí do khách quan thì FC ngừng hoạt động, các thành viên trong FC
cũng không còn hoạt động nhiều nhiều như trước. Thời đó, đã có rất nhiều chuyện
xảy ra, nửa tin vừa ngờ, cuối cùng thì mọi người đều đồng ý Dừng hoạt động FC
lại sau khi được trưởng FC miền nam xác thực thông tin về hoàn cảnh của Huyền Trân.
Sau khi FC tan rã, cô
cháu vẫn thường xuyên nói chuyện, cô vẫn hay gửi quà, giúp đỡ mình rất nhiều
trong cuộc sống. Đôi khi mình đã cố gắng từ chối, nhưng cô vẫn giúp đỡ thường
xuyên, gửi quà, động viên bản thân mình rất nhiều. Cô nói, giúp con vì con xứng
đáng nhận được những điều tốt đẹp ấy.
Cuộc sống là vậy, khi
giúp đỡ một ai đó, chẳng mong nhận được những điều gì quá to tát, vì thế hãy
cứ cho đi. Mở tấm lòng ra, cho đi nhiều hơn. Cho đi không chỉ để mong một ngày
nào đó ai đó sẽ trả lại, cho đi để thấy rằng bản thân mình là một người tốt, một
người sống có ích cho xã hội. Cho đi để thấy rằng, trong cuộc sống này còn rất
nhiều những hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ.
Hãy cho đi mà không
cần nhận lại, cứ cho đi để cuộc sống này ngày càng tốt đẹp hơn.
