Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Gửi em,
Tôi thấy những
giọt nước mắt của bố em khi đứa con gái bé bỏng của mình chào đời trên giường bệnh
viện. Em tựa thiên thần mà người cha đã ngoài 40 tuổi được ban tặng từ thượng đế.
Thiên thần được nuôi lớn từ phép mầu nhiệm đó là tình yêu thương của gia đình.
Có lần, em chạy lên phòng, tay vuốt nước mắt liên tục dù biết chúng cũng không
vơi đi được. Em khóc vì bố mắng em không đạt được học sinh giỏi trong kì này,
môn toán của em chỉ được 7.9. Em trách bố không hiểu em, lúc nào cũng gây áp lực
lên con cái. Tối đó bố lên gõ cửa phòng đang khóa chặt để gọi em xuống ăn cơm,
em nhắm mắt ngủ thiếp đi, vờ như không nghe. Bố cũng bỏ bữa ăn đấy.

Tôi thấy em lớn
và xinh đẹp biết bao. Và em đã biết yêu, em hay nằm thao thức về đêm không ngủ
được, trằn trọc vì đôi lần người ta làm em buồn. Có đêm em trùm chăn và khóc.
Khóc thảm hại. Người ta không còn yêu em nữa. Người ta bận chăm lo cho người
khác rồi. Mấy năm sau, tôi thấy em càng lộng lẫy hơn trong bộ váy cưới trắng lấp
lánh, mỉm cười hạnh phúc. Người trao nhẫn cưới cho em là chàng trai mà cái đêm
mưa em khóc vì thất tình, cậu ta đứng dưới nhà em đợi mãi để mang món bánh su
mà em thích nhất đến. Gọi điện thoại liên tục mà em không nhấc máy, thật ra em
nghe thấy hết, nhìn thấy hết. Nhưng sự hành hạ tinh thần của những kẻ không xứng
đã tạo ra thử thách cho những người xứng đáng hơn.
Tôi thấy hè năm ấy
em tham gia tình nguyện tại một lớp học tình thương. Công việc dạy học mà em mới
thử sức làm em cảm thấy yêu đời hơn, em yêu cái lũ trẻ con này, cứ đôi chút
chúng lại hỏi những câu thật ngớ ngẩn. Buổi đi chơi cùng câu lạc bộ, em có đôi
co to tiếng với chị trưởng ban tổ chức. Em cảm thấy bất lực vì mình không có tiếng
nói, không ai tôn trọng ý kiến em. Hôm sau, em dỗi và không đến dạy học buổi
đó. Chị trưởng ban gọi nhắc em không được ảnh hưởng đến việc chung nhưng không
có ý xin lỗi chuyện trước. Em chỉ xin phép rút lui vì đang bận nhiều công việc
cá nhân. Chiều hôm đấy, bọn trẻ cứ ngồi ngẩn ngơ hi vọng em đến rồi lại lủi thủi
gói đống bánh kẹo đã gói tiền mua, dặn chị trưởng ban phải mang tận tay cho em.
Bụng đứa nào cũng đói meo nhưng tự hứa sẽ không ăn miếng nào nếu em không đến
ăn. Lúc ấy, em đang quây quần bên bàn tiệc nướng cùng lũ bạn chung vui sinh nhật
mình và cảm thấy xua đi hết buồn bực mấy hôm trước.
Tôi thấy nay em
đi giao hàng cho khách với lô hàng trên hai triệu đồng. Bon bon chạy xe trên đường
mà nét mặt phấn khởi, chợt nghĩ đến việc tí về sẽ mua cả hộp bánh su cho con
gái ở nhà. Đến nơi, em khóc nức nở vì bị bom hàng. Số máy không liên lạc được,
hỏi người xung quanh cũng không giúp được gì, địa chỉ thì ảo nốt. Đây cũng
không phải lần đầu tiên em bị lừa. Nhưng chưa lần nào thấy em buồn như vậy, nó
hiu hắt như màu chiều tà chiếu lẫn trên nền khói bụi thành phố. Em nhắn tin cho
chồng hãy cùng con ăn tối trước, em đi gặp khách hàng nên về muộn. Em thì chạy
ra công viên Thống Nhất, khóc cho đã cái cuộc đời bất công này. 20 giờ tối, em
đặt chân đến cửa nhà với khuôn mặt thoải mái nhất có thể, cố che hết niềm đau
vài giờ qua. Em thấy mẹ em đang ngồi ghế sofa xem hoạt hình cùng đứa cháu ngoại.
Chắc mẹ mới đến chơi từ hồi chiều trong lúc em vắng nhà. Chồng em từ phòng bếp
bước ra “Nào mẹ về rồi, cả nhà cùng ăn tối thôi. Hôm nay bà ngoại có mang đến
bánh su mà mẹ con thích ăn nhất khi còn ở quê đấy”. Tôi thấy mắt em bỗng rưng
rưng, nhưng không phải vì buồn nữa rồi.
Em thấy
không...? Thượng đế bao giờ cũng đem gói quà niềm vui đến với mỗi thiên thần,
thế sao em cứ loanh quanh đi tìm nỗi buồn làm chi!
✍Nguyễn Hà Phương Thảo
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp gửi gắm: “Dại khờ nhất là con người cứ hay đi tìm nỗi buồn cất giấu để rồi nhận ra niềm vui ngay ở những điều thật sự nhỏ bé”