Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Năm tôi lên cấp một, ba đội mưa đội nắng đưa tôi đi học. Đôi chân
trần của ba đi qua những tháng ngày mưa rét, gió bão, nắng cháy đến mức sần
sùi, thô ráp và đen nhẻm. Hồi đó tôi hay khóc nhè, hơi một tí cũng khóc. Ba tôi
cười cười rồi bảo, có mỗi chuyện cỏn con thế mà cũng phải khóc. Tôi càng thút
thít khóc to hơn. Ba lại dỗ dành bảo chẳng có đứa con gái nào ở làng khóc nhiều
như tôi.
Năm tôi học cấp hai, gia đình còn khó khăn. Bữa cơm có khi chỉ có
một đĩa rau muống luộc. Hồi đó tôi không biết ba mẹ đã cực khổ như thế nào để
kiếm tiền và dành dụm tiền cho anh em tôi ăn học, thay vì biết ơn với mồ hôi
công sức của họ, tôi lại quay ra trách móc, giận dỗi một cách vô cớ.
Năm anh tôi học cấp ba, lười học và nghịch ngợm. Ba mẹ có bao
nhiêu tiền cũng hầu như phải dành chi hết cho anh. Bạn anh bình thường thì nhiều
nhưng khi có việc thì cũng không thấy xuất hiện. Nhiều lần anh quậy quá trời,
ba tức giận mà rằng: “Sống trên đời, trong 10 người mày gặp thì cũng phải đển bảy
người thương, ba người ghét thôi chứ con. Đây sống mà cứ để người ta ghét hết
thế này thì sống sao”. Anh tôi nghe xong không thay tâm đổi tính, trái lại còn
ngang ngược hơn trước. Ba cũng không còn buồn nói thêm nữa. Chỉ có sau này khi
anh tôi bị tai nạn trên đường đi làm, phải thay máu và nằm viện trên tỉnh, ba vẫn
tranh thủ ngày làm việc nhà, tối lại lên viện thay ca cho mẹ chăm anh. Cả một
tháng trời như thế, ba lặng lẽ đi và lặng lẽ về.
Năm đầu tiên tôi đi học đại học trên Hà Nội, ba đưa tôi lên xin ở
nhờ nhà của người quen. Vì nhớ nhà nên tôi xin ba ở lại với tôi thêm một ngày nữa.
Ba gật đầu. Cả ngày hôm đó ba ngồi ngoài hiên nhà, hút những điếu thuốc và lặng
lẽ nhìn phố phường Hà Nội đầy chật những người. Ngày hôm sau ba về quê, tôi như
đứa trẻ lên hai chạy theo túm lấy áo ba mà khóc. Ba cúi xuống ôm tôi mà rằng: “Ở
trên này mấy hôm rồi lại về nhà. Không việc gì phải khóc”. Tôi mếu máo nhìn ba
gọi xe ôm ra bến xe. Sau này mới hiểu rằng, không phải ba không muốn ở gần tôi,
mà ba còn có một gia đình cũng đang đợi ở nhà, và vì ba muốn tôi thực sự mạnh mẽ.
Một ngày ba mẹ tôi đưa tôi 1 triệu, dặn dò tôi lên nhà người quen
thì nhớ ngồi nói chuyện đàng hoàng và tử tế, rằng bố mẹ tôi ở quê không có điều
kiện, đây là số tiền mà bố mẹ xin đóng góp thêm vào tiền ăn hàng ngày, còn tiền
thuê nhà thì bố mẹ tôi xin. Buổi tối đó sau khi mọi người có mặt đông đủ, tôi
xin phép được thưa chuyện. Ai ngờ, sau khi nói xong, một người trong gia đình
đó nói, số tiền ấy không đủ một ngày đi chợ của bà. Tôi về phòng và bật khóc.
Tôi biết số tiền đó với họ không đáng là bao, nhưng với ba tôi, đó là những
ngày bám trụ trên gần mẫu ruộng, là những ngày thức đêm xát thóc đi đổ buôn.
Tôi uất nghẹn. Cầm điện thoại lên tôi gọi về nhà, thổn thức trong câu nói với
ba mà rằng: “Mọi người bảo không lấy tiền ba ạ, vì ăn uống cũng không đáng là
bao”. Ba tôi có chút vui. Thực ra lúc đó tôi không muốn nói thật vì tôi nghĩ ba
không cần phải nghe những lời đó, ba xứng đáng được nghe những điều tốt đẹp hơn.
Năm tôi lên năm ba đại học, không may bị trộm lấy mất chiếc xe đạp
và chiếc laptop. Tôi gọi điện về cho ba. Ba mắng tôi một trận. Tôi nghe xong lại
khóc. Tôi khóc không phải vì tủi thân, mà vì tôi đã đánh mất những giọt mồ hôi
và công sức vô cùng quý giá của ba. Và vì tôi đến tầm tuổi này, ngoài việc chờ
ba gửi tiền sinh hoạt lên cho mình thì tôi chẳng biết làm gì khác.
Tôi ra trường và đi làm ở một ngân hàng lớn trên Hà Nội, cũng là lần
đầu tiên sau bao năm tôi có thể gọi điện về nhà bảo ba: “Từ giờ ba không cần gửi
tiền lên cho con nữa, con có lương rồi sẽ tự lo được”. Ba vui mừng. Mỗi tối sau
khi đi làm về, tôi thường gọi điện về nhà, nói những chuyện trên trời dưới bể;
cũng có khi công việc bế tắc, ba bảo: “Con hãy làm việc mà con cho là đúng, dù thế
nào ba cũng vẫn luôn ủng hộ”. Hai năm sau khi đi làm, tôi cũng sắm sửa thêm cho
bản thân và gia đình được một số thứ, mọi việc tưởng chừng như đang tốt đẹp dần
lên. Nhưng cũng vừa hay, tôi nghe tin ba bị bệnh dữ. Ban đầu tôi nghĩ, ba đi viện
rồi ba sẽ khỏe lại thôi, ba không còn trẻ nhưng ba chưa đủ già để ra đi. Ngày
mưa bão tôi phóng xe máy từ Hà Nội về viện, tối đó cùng ba ngồi xem Tom và
Jerry. Ba cười. Khuôn mặt để lộ rõ những vết nhăn nheo, mái tóc bạc gần nửa,
làn da đen nay càng thêm sạm. Rồi một ngày bệnh viện trả ba tôi về nhà. Mẹ thẫn
thờ rồi khóc thầm một mình. Ngày chủ nhật đó tôi nấu cho ba một bát miến chay
trước khi lên thủ đô tiếp tục công việc. Ba vẫn cười… Đó cũng là ngày cuối cùng
tôi còn được nghe ba nói chuyện. Ngày đưa ba tôi ra đồng, mẹ tôi gào thét đòi
đi theo ba, còn tôi chỉ nằm một chỗ, nước mắt ngắn dài không thể nào ngăn lại
được. Mọi thứ đến quá nhanh khiến tôi nghĩ, mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc
mơ, khi mình tỉnh dậy ba sẽ lại ở đó.
Điều tôi tiếc nuối nhất, là đến khi tôi có thể bù đắp lại cho ba
những tháng ngày xưa vất vả thì ba đã không còn ở trên cuộc đời này nữa. Ba
không có quyền lựa chọn nơi ba sinh ra và ba cũng không phải là một ông to bà lớn,
nhưng điều tuyệt vời nhất là ba đã dành cả quãng đời này cho tôi. Ba không hoàn
hảo nhưng ba luôn cố gắng để yêu thương tôi theo cách mà ba cho là hoàn hảo.
Sau này, mỗi khi có chuyện buồn, mỗi khi nhắc đến ba, tôi đều có thể mỉm cười.
Nhưng bạn biết không, nụ cười ấy, phải mất sáu năm trời tôi mới cười ra được.
✍Tuệ Minh
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn nhắn gửi: Tôi tin là trong bất kỳ ai cũng đều ẩn chứa một tình yêu lớn, chỉ là đôi khi ngại ngùng không dám thể hiện ra ngoài. Hãy yêu thương khi bạn có cơ hội, chúng ta có thời gian nhưng những người khác, những người yêu thương ta có thể không chờ đợi được ta.
