Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Hơn 10 năm trôi qua, mới bật lại
chiếc đài radio, nghe lại khúc ca cũ, nhưng cảm xúc giờ đã khác. Tuổi của tôi không
còn trẻ trung mộng mơ nữa, vài sợi tóc đã ngả sang màu trắng. Tách cafe đương tỏa
hương thơm ngát. Đúng là 10 năm trước đây, tôi đã không cách nào uống nổi một
tách café đượm đắng. Họ bảo biết uống café mới gọi là biết đời sống thực tế sống
động như thế nào. Phải chăng tôi đã trưởng thành hơn.
Thời gian rõ là đang trôi qua, chắc
chắn nhưng chậm rãi. Tôi dường như không cảm nhận quá nhiều về điều này. Thế
nên, như một khoảnh khắc chợt giật mình, nhận ra, à, vậy là đã 10 năm trôi qua.
Tôi đang dần trưởng thành và cha mẹ tôi cũng đang dần già đi. Thời gian đã
không chờ một ai. Mỗi người khi xuất hiện trên cuộc đời này rõ ràng không phải
là tự thân, tự mình. Ai cũng do cha mẹ yêu thương mà sinh ra. Vậy là ta từng
ngày từng ngày được cha mẹ chăm sóc, được dạy dỗ mà lớn lên và biết mỉm cười.
Ôi, kể sao cho hết, đếm sao cho hết:
“Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa
mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Thời gian như bước đi vô tình, để
lại trong lòng mỗi người từng kỷ niệm khó quên. Những khoảng thời gian hạnh
phúc nhất chính là thời gian được ở bên gia đình, đầm ấm và vui vẻ. Giờ mới chợt
hiểu ra, chợt thấy biết ơn biết bao công lao của cha mẹ, những người có thể
chưa toàn diện nhưng đã luôn hết sức nâng đỡ, bảo ban cho ta nên người.
Cha mẹ luôn dạy cho tôi sống phải
làm theo luật nhân-quả: gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Rồi còn đó những khó
khăn, trở ngại trên đường đời, liệu tôi có thể bước qua mà không phải vấp ngã,
không phải đau lòng. Thế giới bao la, thời gian trăm năm là hữu hạn, lòng người
mà ước mơ hão huyền thì khó mà đạt được hết. Nên ta cần sống quý yêu từng phút
từng giây. Đừng để như 10 năm tôi vừa trải qua, hình như đã quá nhạt nhòa, chẳng
có gì lưu dấu.
Cha mẹ tôi giờ đã về hưu, nghỉ
ngơi ở nhà và vui vầy cùng con cháu. Tiếng cười của cha mẹ vang trong căn nhà làm
tôi như nghe thấy hạnh phúc reo. Cha mẹ không quản bao ngày nuôi nấng chị em tôi
khôn lớn, dựng vợ gả chồng và giờ lại còn trông cháu. Nhiều khi tự hỏi, tự thán
phục và tự hỏi, phải sống sao mà khi bằng tuổi cha mẹ bây giờ, được thoải mái về
mặt tinh thần, không còn lo nghĩ gì về việc xã hội nữa. Đó chính là tấm gương mẫu
mực mà chị em tôi luôn biết ơn và kính trọng.
Ơi, thời gian ngày càng trở nên
quý giá đối với những người trưởng thành như tôi. Cuộc sống muôn màu nhưng chứa
đầy thử thách. Tôi mong muốn sẽ được ở cùng với gia đình cho đến hết cuộc đời
này. Những phút giây bất chợt nhận ra mình đã trưởng thành, cha mẹ đã thôi quản
thúc,…càng khẳng định về sự vận động không ngừng của vạn vật. Thời gian sẽ làm
quên đi nhiều thứ. Nhưng tôi nghĩ, hãy quên đi những vấp váp, những khổ đau.
Còn những gì tươi đẹp, hãy cất giữ trong tim mà hướng mắt nhìn về tương lai.
✍Vũ Lam Hiền
(Hình ảnh: Internet)