Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

Tỉnh dậy, nó thấy mình đang nằm
trong một căn phòng trắng toát. Đầu óc vẫn đang mơ hồ, nó bỗng nghe tiếng con
Lu:
-Gâu ! Gâu ! Gâu !
Lu, là tiếng của Lu. Nó như
choàng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Hình ảnh bà Trinh tối qua cầm cây chổi
vung cao đánh vào đầu nó khiến nó sợ hãi. Nó ôm Lu vào lòng thút thít.
-Cạch !!!
Tiếng cửa bật ra, nó ngoái lại
nhìn, là Ba.
Thấy ba, nó bật khóc thành tiếng.
Những tiếng khóc đau đớn như muốn kể lại cho ba nó toàn bộ nỗi đau mà nó đã phải
hứng chịu trong thời gian qua. Ba nó mắt đỏ hoe, âu yếm nói:
-Ba đây rồi, ba xin lỗi con.
Nằm im trong lòng ba nó, nó mệt mỏi
nhớ lại mọi chuyện.
Mẹ nó mất từ năm nó 5 tuổi, do
tai nạn giao thông. Đó là nó nghe mọi người nói chuyện với nhau như vậy chứ bản
thân nó không nhớ gì về kí ức đau buồn đó. Mẹ mất, còn quá nhỏ để có thể cảm nhận
nỗi đau nhưng sự trống vắng và nỗi nhớ thì nó hiểu rất rõ. Thỉnh thoảng một vài
kí ức về mẹ hiện lên trong giấc mơ của nó. Trong mơ, nó thấy mẹ dẫn nó đi chơi
công viên mỗi khi mặt trời không làm nó phải nheo mắt những lúc nó nhìn lên. Nó
thấy mẹ nằm cạnh bên nó, tay vỗ vỗ vào mông nó, hát ru cho nó ngủ. Nó còn thấy
cả nhưng lúc mẹ nó ôm nó vào lòng giỗ giành mỗi khi ba nó mắng nó.
Nhưng tất cả đều rất mơ hồ, nó
không thể phân biệt được trong số những kí ức đó, đâu là thật, đâu chỉ là do nó
tưởng tượng lên.
Mẹ mất, chỉ còn lại ba con nó ở
cùng nhau. Ba vẫn chăm lo yêu thương nó. Ba yêu nó nhiều hơn cả lúc trước, có lẽ
ba nó hy vọng rằng điều đó có thể bù đắp sự thiếu thốn về hình bóng người mẹ
trong trái tim non nớt của nó. Nó hình như cũng hiểu ra vấn đề, nên nó rất
ngoan. So với đám trẻ cùng lứa, nó trở nên hiểu chuyện và trầm lặng hơn nhiều.
Đã 2 năm kể từ khi mẹ mất, ba con nó cứ nương tựa vào nhau để sống như vậy.
Một hôm, đang trên đường đón nó trường
học về, ba nó cười tươi, hớn hở nói:
-Bon, hôm nay ba có quà cho con
đó.
Quà !!! Nó rất thích quà. Chưa biết
đó là gì nhưng chỉ cần nghĩ đến món quà đang chờ nó ở nhà, nó chỉ muốn về nhà
thật nhanh. Nó hối:
-Ba ba đi nhanh lên nữa đi ba.
Về đến nhà, vừa mở cổng ra, từ
trong nhà bỗng lao ra một đám mây nhỏ nhỏ trắng toát. Đám mây kia nhảy vào người
nó, sủa:
-Gâu! Gâu! Gâu!
Nó vui mừng ôm chú chó, hét toáng
lên. Nó đã muốn có một chú chó từ rất
lâu nhưng ba luôn từ chối. Ba sợ sẽ không có thời gian để chăm lo cho nó, còn
nó thì lại quá nhỏ để có thể chăm lo cho ai đó.
Nó ôm đám mây nhỏ vào lòng, cười
tươi nhìn ba nó:
-Ba, con sẽ đặt tên nó là Lu. Được
không ba?
-Nó là của con, con có thể đặt
cho nó tên gì cũng được. Ba nó hiền từ trả lời.
Chỉ chờ có vậy, nó cúi xuống hôn
lên đám mây kia, thì thầm:
-Từ bây giờ em sẽ tên là Lu nhé.
Đám mây nhỏ vẫy đuôi, sủa lên vài
tiếng, tỏ ra thích thú với cái tên mà nó đặt cho.
Ba nó khe khẽ ngồi xuống, một tay
vòng ôm lấy nó, tay còn lại khẽ vuốt con Lu, ông thở dài:
-Từ bây giờ ba sẽ rất bận, ba đưa
Lu về cho con có bạn chơi nhưng con phải ngoan ngoãn lúc ba vắng nhà nghe chưa?
Không chú ý đến lời ba nói đang
nói, nó còn đang thích thú với cục mây trắng gòn kia. Nó đáp:
-Vâng ạ!
Ba nó nhìn nó lắc đầu, rồi khẽ thở
dài lần nữa.
Sáng hôm sau, ba nó dẫn về một
người đàn bà đã lớn tuổi. Người đàn bà trông như đã ngoài 50 tuổi, da mặt nhăn
nheo, giọng chua loét, bà ta nhìn nó nhe nhởn cười:
-Chào cháu, bà là Trinh, từ nay
bà sẽ chơi với cháu nha.
Nó thụt lùi lại, đứng nép sau
lưng ba nó rụt rè. Bà nó vòng tay ra sau đẩy nó về phía bà Trinh, nói:
-Bon ngoan, hôm qua ba nói rồi, từ
bây giờ ba rất bận, ba không đưa con đi học hay đón con về như thường ngày được
nữa. Bà Trinh sẽ thay ba đưa đón con, nhớ nghe lời bà nghe chưa.
Nó vẫn nắm chặt lấy ống tay áo ba
nó, miệng mím chặt. Ba nó nhìn nó cười rồi lại nhìn bà Trinh. Bà Trinh tiến lại
kéo nó về phía mình, rồi nói:
-Để cho ba đi làm, bây giờ bà đưa
cháu đi học nha.
Nói rồi ba cúi xuống hôn lên trán
nó chào tạm biệt, để lại nó trơ trọi một mình cùng bà Trinh.
Ở bà Trinh có một điều gì đó khiến
nó thấy sợ hãi, ánh mắt bà sắc lẹm, không ấm áp và chan chứa tình thương như ba
nó. Ba nó vừa khuất khỏi cánh cổng, bà Trinh đã hất tay nó ra, gằn giọng:
-Ở nhà với tao phải ngoan, không
là tao đánh đòn đấy!
Nó muốn khóc thét lên nhưng một
phần vì nó sợ, một phần vì nó đã hứa với ba là nó sẽ ngoan nên nó im lặng, mắt
rưng rưng. Bà Trinh dắt nó đi học, nó chỉ ước quãng đường đi học thật ngắn và
tiếng trống trường tan học mãi không vang lên để không phải ở cùng bà Trinh nữa.
Nhưng thời gian cứ chạy, không chờ một ai hay dừng lại vì một ai, tiếng trống vừa
tan nó đã thấy dáng bà Trinh thập thò trước cổng. Nó rụt rè chậm rãi tiến lại gần
bà Trinh, lí nhí:
-Cháu chào bà.
Bà trinh nhìn nó hậm hực, giọng đỏng
đảnh:
-Nhanh cái chân lên, trời thì
nóng mà cứ lề mề, rõ bực mình.
Nói rồi bà Trinh thô bạo nắm lấy
bàn tay nhỏ bé của nó lôi đi. Về đến nhà, thấy con Lu đang nằm trước hiên, bà Trinh giơ chân đá vào mạng
sườn con Lu khiến nó kêu ăng ẳng rồi chạy đi chui tuột xuống gầm giường. Bà lẩm
bẩm:
-Chó với chả má, chắn hết cả lối
đi. Chăm một thằng cô hồn còn chưa đủ hay sao còn bắt chăm thêm cả chó.
Thấy Lu bị đau, nó sợ hãi đến
khóc nấc. Bà Trinh lừ mắt nhìn nó:
-Im Ngay.
Nhưng trẻ con là vậy, càng dọa dẫm
nó càng sợ hãi, khóc càng lớn.Không biết nên làm thế nào, bà Trinh liền lôi nó
vào nhà tắm và nhốt nó trong đó:
-Khi nào im thì mới được ra ăn
cơm.
Chưa bao giờ nó nhớ mẹ đến thế.
Nó bỗng nhớ đến bài hát hôm nay vừa được học ở trên lớp. Ngồi trong nhà tắm, vừa
sụt sịt khóc, nó vừa hát:
Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con
Cơm con ăn tay mẹ nấu
Nước con uống tay mẹ đun
Trời nóng bức gió từ tay mẹ con ngủ ngon
Trời giá rét cũng từ tay mẹ ủ ấm con
Bàn tay mẹ vì chúng con
Từ tay mẹ con lớn khôn.
Đang ngồi hát nó bỗng
nghe tiếng sột soạt từ phía ngoài, lắng nghe kỹ hơn nó phát hiện ra đó là tiếng
con Lu đang cào cào vào cửa. Nó đứng dậy, đi lại ngồi gần cửa nhà tắm rồi ghé
miệng vào khẽ cửa, nó nói:
-Lu phải không em? Ngoan,
đừng có sợ, để chị hát cho em nghe nha.
Rồi nó ngồi dựa vào cửa
nhà tắm tiếp tục hát, bên ngoài, con Lu ngoan ngoẵn nằm im bên cạnh nó.
Nó cứ ngồi vậy rồi ngủ
thiếp đi, bỗng nó nghe tiếng bước chân.
Nó giật mình, là bà
Trinh. Bà ta nhìn nó, mặt lạnh tanh:
-Đi vào nhà ăn cơm!
Nó lập tức đứng dậy đi
theo bà Trinh như bị thôi miên, đúng hơn là nó sợ, nếu nó không làm theo lời bà
ta, nó sẽ không được gặp bố nữa.Người đàn bà dường như rất rất ghét nó. Trái
tim nhỏ bé nhân hậu của nó dường như không thể hiểu được lý do tại sao bà Trinh
lại đối xử với nó như vậy.Nó đón lấy bát cơm từ tay bà Trinh, lễ phép:
-Cháu mời bà ăn cơm.
Bà Trinh cau mày, không
hành động nào của nó làm bà Trinh hài lòng:
-Ăn nhanh lên, ăn xong
thì tự ra rửa bát, tao còn phải xem phim.
Nó cúi đầu lặng lẽ nuốt
từng thìa cơm khô khốc.
Đêm cũng đã muộn, tiếng
đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, vừa nghe tiếng xe máy đỗ trước cổng, nó chạy như
bay ra khỏi phòng đón ba nó. Nhưng chưa kịp ra ngoài, nó đã bị một bàn tay khô
cứng giữ nó lại. Nói chuyện như rít ra từ khẽ răng, bà Trinh gằn giọng:
-Nói gì với ba mày là
chết với tao.
Đúng lúc đó ba nó mở cửa
bước vào, bà Trinh ôm lấy nó, giọng ngọt xớt:
-Chú về rồi đấy à! Khiếp,
chú nuôi con khéo quá, nó nghe lời lắm chú ạ.
Nó vùng ra khỏi vòng tay
của bà Trinh, không hiểu tại sao bà Trinh lại thay đổi nhanh đến thế. Con Lu
lúc này cũng chạy từ đâu ra, đứng trước mặt ba nó, con Lu nhe nanh về phía bà
Trinh, sủa inh ỏi. Lu như muốn báo cho ba nó rằng, người đàn bà kia là mụ phù
thủy, bà ta rất độc ác. Nhưng ba nó cười xòa, mắng yêu:
-Gớm, mới một hôm mà hôm
nay hai đứa sao thế. Nhớ ba đến thế à.
Nó không nói gì, gục mặt
vào vai ba nó im lặng. Con Lu vẫn sủa inh ỏi cho đến khi bóng bà Trinh biếm mắt
hẳn trong bóng đêm. Tối hôm đó, nó nằm cạnh ba, ngập ngừng, thủ thỉ vào tai ba:
Ba ơi, ngày mai ba ở nhà
với con được không?
Ba nó ôm nó, giọng hờn
trách:
-Ngủ đi con, ba đã nói ba
bận làm việc, con phải ngoan chứ.
Ba nó không biết rằng,
sau khi nghe bà Trinh hăm dọa, nó đã lấy hết dũng khí để cầu cứu ba nó. Nhưng
thật buồn, ba nó đã vô tình bỏ qua, để rồi mãi sau này, mỗi khi nhìn nó, trái
tim ba nó lại quặn thắt vì hối hận.
Cứ như vậy,
suốt một quãng thời gian dài, nó sống cùng với bà Trinh trong nỗi cô đơn và sợ
hãi. Nó tự hiểu rằng, chỉ cần nó không khóc thì bà Trinh sẽ không nhốt nó vào
nhà tắm nữa. Có như vậy nó mới có thể ngồi chơi và hát cho Lu nghe. Nó cũng
không biết từ lúc nào, bài hát về mẹ đã được hằn sâu vào trong tâm trí nó. Vì
thế, dù nó đau lòng hay buồn bã đến mức nào, nó cũng mím môi để tiếng khóc
không bật thành lời. Chiều chiều, để tránh khỏi tầm mắt bà Trinh, nó chui vào
góc tủ cùng Lu, nó lại hát:
Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con
Cơm con ăn tay mẹ nấu
Nước con uống tay mẹ đun
Trời nóng bức gió từ tay mẹ con ngủ ngon
Trời giá rét cũng từ tay mẹ ủ ấm con
Bàn tay mẹ vì chúng con .
Từ tay mẹ con lớn khôn.
Thời gian lại tiếp tục trôi, nó không thể nhớ rằng nó đã ở
cùng bà Trinh bao lâu rồi, chỉ biết, góc tủ bây giờ giống như chỗ trốn của nó vậy.
Cho đến buổi chiều hôm đó, sau khi đi học về, nó chui tuốt vào góc tủ trong
phòng bố nó để trốn bà Trinh, nó bỗng thấy bà Trinh lén lút đẩy cửa đi vào. Nó
sợ hãi, ngồi im không dám cựa mình, khe khẽ thở nó rụt rè ngó đầu ra nhìn bà
Trinh. Nó thấy bà Trinh đang lôi ra một
chiếc chìa khóa nhỏ, mở ngăn kéo chỗ bàn làm việc của ba nó ra, bà ta lục lọi
và tìm một thứ gì đó.
-A!!! Đây rồi. Biết ngay là ở đây mà.
Dứt lời, ba Trinh lôi ra một sợi dây chuyền vàng, mặt dây
hình trái tim có gắn những viên đá ti ti đang lấp lánh. Bà ta giơ sợi dây lên tầm
ngang mặt mình, đung đưa sợi dây giữa không trung, bà Trinh cười:
-Tao đã muốn bỏ việc từ lâu rồi nhưng vì nhìn thấy mày
nên tao chờ thời cơ đến tận bây giờ đấy. Hihi. Giờ về nhà nào bé cưng.
Chưa kịp cất sợi dây vào túi quần, bà Trinh bỗng khựng lại vì
bàn tay mình đang bị giữ lại. Là nó. Nó nhớ sợi dây đó, đó là sợi dây của mẹ
nó. Ba nó từng cho nó xem sợi dây và nói với nó rằng đó là vật duy nhất mà mẹ để
lại cho nó. Nó tuy còn bé, nhưng nó thừa hiểu bà Trinh đang định lấy sợi dây
chuyền của mẹ nó đi. Nó run rẩy, nhưng ánh mắt đầy kiên nghị, nắm chắc bàn tay
bà Trinh, nó hét:
-Trả sợi dây cho cháu. Đây là của mẹ cháu.
Bà Trinh sững lại, hơi bất ngờ vì hành động của nó. Rồi như bừng
tỉnh, bà hất nó ra xa, giọng giận dữ:
-A con láo toét này, tao tưởng mày câm luôn rồi cơ mà.
Tránh ra!
Bị bà Trinh hất ngã đau điếng, nó vẫn lồm cồm bò dậy và ôm lấy
chân bà Trinh, nước mắt giàn dụa, nó hét:
-Không! Trả lại sợi dây đây, bà là người xấu. Trả
đây!!!
Bà Trinh mặt đỏ bừng, nhăn nhó,một tay bà bám vào chiếc bàn để
khỏi ngã, tay còn lại bà gỡ nó ra khỏi chân bà nhưng không được. Như không thể
kiềm chế sự giận dữ nữa, bà đứng thẳng người, co một chân đá vào nó. Nó hét lên
đau đớn.
Nghe tiếng hét của nó, con Lu từ ngoài hiên lao vào, cắn chặt
răng vào bắp chân bà Trinh. Đau điếng người, bà Trinh vơ vội chiếc chổi ở góc
nhà, vung tay đánh mạnh vào đầu nó, rồi đạp con Lu văng ra xa.
Nó đau quá. Chưa bao giờ nó thấy đau
như vậy. Đầu nó đau và cả trái tim nhỏ bé của nó cũng đau. Mắt nó mờ dần, mờ dần.
Nó chỉ kịp thấy bóng bà Trinh lật đật chạy ra khỏi cửa, rồi mọi thứ tối sầm lại.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại ở bệnh viện, nó sợ hãi ôm lấy
con Lu, để mặc ba nó ngồi bên cạnh. Thoáng đau lòng, ba nó nghĩ, nó không cần
ông nữa rồi. Đúng
lúc đó, một vị bác sĩ bước vào, vẫy ba nó ra ngoài, vị bác sĩ cau mày:
-Thời gian qua anh đã làm gì mà để thằng bé đến mức như
thế này. Ngoài những vết thương do bị bạo hành ra, chúng tôi nghi rằng nó còn bị
ảnh hương tâm lý, có thể bị trầm cảm.
Ba nó lặng thinh không nói gì. Ông đang tự trách bản thân
mình sao lại có thể vô tâm đến vậy. Tôi qua lúc đi làm về, thấy cửa mở toang,
trong nhà lại không có ai, chỉ có con Lu đứng trước cổng sủa inh ỏi không chịu
ngừng. Nghĩ có chuyện chẳng lành, ba nó chạy nhanh vào nhà tìm nó. Và rồi ba nó
như chết lặng khi thấy nó nằm ngất lịm, thoi thóp dưới sàn nhà. Bế nó trên tay
đưa vào phòng cấp cứu, ba nó nhớ lại cảm giác của 3 năm trước lúc mẹ nó gặp
chuyện. Rồi trong giây phút ấy, ba nó nhận ra, trên cuộc đời này bây giờ, chỉ
có nó là quan trọng nhất. Công việc, danh lợi, tiền bạc... tất cả đều là cố gắng
vì nó. Nhưng xem, sự cố gắng của ông còn ý nghĩa gì khi đánh mất nó.
Đón nó về sau một tuần theo dõi ở viện, lúc dắt tay nó bước
vào nhà, nó chợt khựng lại, nó sợ bà Trinh bỗng thình lình xuất hiện. Như hiểu
được điều gì, ba nó bế xốc nó lên, nói:
-Không sao đâu con, người xấu bị chú cảnh sát bắt đi rồi.
Ba nó bế nó vào nhà, đặt nó xuống ghế. Nhưng nó lại chạy ra
chỗ con Lu đang nằm ở cửa, ngồi xuống cạnh Lu, nhìn xa xăm, nó hát:
Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con
Cơm con ăn tay mẹ nấu
Nước con uống tay mẹ đun
Trời nóng bức gió từ tay mẹ con ngủ ngon
Trời giá rét cũng từ tay mẹ ủ ấm con
Bàn tay mẹ vì chúng con .
Từ tay mẹ con lớn khôn.
Đã một tuần nay, kể từ khi xảy ra chuyện, nó không nói với ba
nó lời nào. Nó chỉ lặng lẽ ngồi và hát bài hát đó. Ba nó đau lòng mỗi khi nghe
nó cất tiếng hát. Ba nó quyết định xin nghỉ việc hẳn để có thể ở bên nó mỗi
ngày. Nó cũng dần dần tốt lên, thỉnh thoảng nó có nhìn ba nó rồi cười. Nhưng
tuyệt nhiên, nó vẫn chưa nói với ba nó lời nào.
Một hôm, trời đổ mưa tầm tã, cơn mưa rào mùa hạ trút nước ào
ào xuống như muốn cuốn trôi hết những gì còn sót lại trên mặt đất. Tìm kiếm trong
tủ lạnh, ba nó thở dài:
-Hết thuốc cho Bon rồi!
Nhìn nó đang ngồi ngoan ngoãn xem hoạt hình, tiến lại gần nó,
ba nó vỗ về nó:
-Hết thuốc cho Bon rồi, ba bế Bon sang nhà bác Vân chơi
với chị Sún nha. Ba đi rồi ba về.
Nói đoạn, ba nó bế nó chạy sang nhà hàng xóm gửi nhờ. Đang định
xoay người chạy ù ra hiệu thuốc, bỗng ba nó nghe một giọng lí nhí quen thuộc
vang lên:
-Ba ơi.... đừng đi...
Ba nó nhìn nó, cúi xuống ôm nó vào lòng, khóc nức nở. Trời
đang mưa rất lớn nhưng ba nó bỗng thấy hôm nay thật là một ngày đẹp trời .
Thông điệp muốn gửi gắm: Cuộc sống quá vội vã và đôi khi chúng ta phó mặc cảm xúc, suy nghĩ thậm chí cả trái tim bé nhỏ của con cái cho người khác nắm giữ mà quên mất rằng trách nhiệm và tình yêu lại thuộc về ta.
(Hình ảnh: Internet)