Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!

Tôi nhận ra Sài Gòn đôi khi cũng hăm lắm chẳng chịu nhường
ai. Mấy hôm tôi đi ngoài phố xí xô xí
xào cùng bọn trẻ vô gia cư. Thấy vậy mà Sài Gòn cũng ngóng nghiến xem tôi với
tụi nó xì xầm cái gì. Coi bộ Em cũng bực mình vì đôi khi đứng ở tuốt trên cao
đâu tòa nhà mấy chục tầng chót vót mà hô gió gọi mây. Vậy mà cái khuất lấp của
những kiếp người dưới đáy xã hội em không nắm được. Tôi với tụi nhỏ thấy vậy
chọc tới luôn, lêu lêu Sài Gòn, rồi cười hô hô sướng rân inh ỏi một góc trời.
Em giận tức rung người giậm chân giậm cẳng, cả phố thị lung lay theo hai cái
tròn tròn silicon căng mướt. Ở Sài Gòn không ai cấm việc bạn mặc một chiếc váy
xinh, đi đôi giày tươm tất, bóng bẩy...không được ngồi lề đường bên bọn nhóc
không nhà, trái lại đôi khi lòng lại ngây dại và vui như đời hoan ca. Tôi là
thế.
-Chị không đi chơi với gệ à. Mắt nó sáng rỡ trong veo, như
thách thức chị mà nói nữa em chọc quê.
-Ranh con... Chị mầy không cần gệ...hừm. Tôi vừa lấy khăn
tay của mình lau tay cho nó, vừa lẫy vừa chửi với thái độ bất cần.
-Thế bảo ế đi. Nó ngửa cổ cười sa sả như vả nước sôi vào mặt
tôi. Tôi nhủ lòng: OK Am phai!
-Tổ cha nhà mầy. Tao cắt của mầy bây giờ. Hừ.. Tôi nghiến
răng nghiến lợi sừng sỏ với nó.
-Cho bạn mầy nữa nhe, mầy sún răng lắm rồi.
-Nè, bà cô chừng nào gặp được chị. Hàm răng cửa trống hoác
của nó chĩa thẳng vào mặt tôi.
-Cô bà nội mầy…Nó thật lòng muốn biết.
-Có duyên rồi gặp. Mầy cũng dữ dằn lắm...lẹ giò đi.
- Đi rồi buồn không, Cảm ơn chị nhe!
Nói vậy thôi chứ mọi thứ đều chóng vánh, Tôi lôi một mớ kẹo
dẻo, vài bịch bánh và mấy cây bánh nhỏ thêm chai Aquafina bỏ vào cái bọc mủ mà
tôi rút từ bên hông balô.
Tôi đẩy đẩy cái vai nó, xoay xoay ý bảo đi đi vì tôi biết trong con hẻm kia có một gã đầu trọc
đang đứng đó…"chăn" lũ trẻ và bản thân tôi không muốn liên lụy em. Tôi nhìn theo bóng nhỏ xíu lon ton chạy của nó,
không biết nó hiểu chữ " duyên " mà tôi nói là gì không.
Tôi không giàu chắc
chắn ngay lúc này tôi không giàu và đôi
khi còn chật vật với cuộc sống chính mình, chỉ là thấy tụi nó sau yêu đời thế.
Lỡ một ngày có nghĩ quẩn đừng cùng, gặp bọn này chắc cũng cố gắng mà sống để
sân si bon chen tiếp với đời.

Tôi không hỏi nhiều như cái cách
mình lấy thông tin nghiệp vụ. Những lúc như vậy tôi không muốn là một người
viết tùy tiện vài con chữ là có thể kiếm tiền từ "kích dục nghèo đói"
chỉ hại thêm các em. Có lẽ như vậy chỉ khiến chúng nó sẽ bị đẩy đi xa hơn cực
khổ vất vả hơn đến “địa bàn” khác, càng
không muốn các em nhớ lại cái nguồn cơn những ngày lam lũ bất hạnh của mình.
Tôi càng không cho tiền, vì nó có biết xài gì đâu chỉ là một công cụ. Đáng được
thương hơn là thương hại, cho nên những lần sau có gặp tôi chỉ mang cồng kềnh
bánh kẹo.
Hàm răng sún và cái mặt có duyên dễ ghét của nó tôi cứ nhớ
mãi. Mặt mày đen thui đen lẻm nhưng nụ cười nó sáng ngời. Lòng thấy vui vui
không phải vì cảm kích hay này nọ trước cái mình làm mà bản thân mình thấy may
mắn vì được nhận nhiều từ thằng nhóc. Liệu Sài Gòn có hiểu hay còn ngây người
ngồi trên cao đó mà ngó vào trong xó lại làm ngơ. Không bao giờ tồn tại thuyết tiến hóa con
người sinh ra để vô cảm, vậy nên yêu thương cho đi là yêu thương được đong đầy.
Thông điệp muốn gửi gắm: Người ta không tiến hóa để vô cảm vì vậy hãy trao yêu thương để được đông đầy trọn vẹn.
✍Đo Đo
(Hình ảnh: Internet)