Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Mười hai giờ đêm ở thành phố xa lạ. Cơn buồn
ngủ đè nặng trên mí mắt gã trai tưởng như có tất cả. Ngấp nghé ba mươi, gã tự
hào mình đã đi khắp chốn trên thế giới, thăm thú chán chê những cung điện vàng
son, dẫm mòn gót trên những đại lộ hoa lệ. Gã giàu có, khoác lên mình những bộ
cánh hàng hiệu có mác giá cả triệu, dùng bữa ở những nhà hàng hóa đơn chẳng dưới
sáu con số không, qua đêm trong những căn phòng hạng sang của khách sạn năm
sao. Gã sống cuộc đời bao kẻ mơ ước. Vậy còn điều gì khiến gã còn chưa yên giấc?
Mặc cho cơ thể rã rời mệt mỏi, đầu óc vẫn tỉnh táo lạ kì.

Bức bối, gã tiến ra ban công. Căn phòng
khách sạn gã thuê, nằm trên tầng cao nhất, nhìn được toàn bộ thành phố. Gã thu
vào mắt tất cả những rực rỡ ánh đèn, những còi xe vẫn huyến náo, ở một thành phố
không ngủ. Đây là tất cả những gì gã từng mơ về, từ những ngày thơ ấu. Tuổi thơ.
Tuổi thơ của gã. Có gì đó trong gã, như một vết nứt nhỏ trên mặt băng rồi ồ ạt,
tất cả ùa về. Nó khiến cổ họng gã nghẹn đắng và hai lá phổi nặng nề hô hấp. Ra
thế. Gã không ngủ, vì cơn đói vẫn còn cồn cào trong dạ dày, cơn đói mà không
tôm hùm, bít tết nào lấp đầy được. Gã đói, cơn đói của một người con xa xứ, của
một kẻ lạc mất lối về.
Gã lớn lên giữa cái xóm nghèo trong một
thành phố nhỏ. Tuổi thơ gã chỉ toàn những thiếu thốn, ngày ăn ba bữa còn không
đủ no, quần áo vá chi chít đã sờn hết vải và bạc hết màu. Ngày ấy, gã chẳng biết
khái niệm đồ chơi là gì, gã chỉ có vỏ bưởi, hột mít với mấy viên sỏi cuội nhặt
nhạnh ở ven đường tàu. Đó là những ngày thong dong chạy khắp chốn, chân trần dẫm
lên con đường làng đất đỏ, lên triền đê. Những ngày vô lo vô nghĩ nhất đời gã.
Cái niềm hạnh phúc căng tràn trong lá phổi khi chân áp lấy mặt đường lạnh, tay
lùa vào gió và mắt trải trên những cung đường vàng ruộm cái nắng ban trưa. Bữa
cơm chỉ toàn cơm độn khoai, sắn, thích lắm thì thêm vài quả cà dầm mắm. Nhưng
gã vẫn ăn ngon nghẻ. Gã lớn lên từ những bữa cơm như thế. Những trưa hè rủ nhau
ra sông tắm, cái nóng oi ả trên đầu, trên mặt và trên vai, tan đi khoảnh khắc
da thịt chìm vào dòng nước mát lạnh. Ve rì rào trong những bụi cỏ, lùm cây, ong
cả đầu. Về sau, khi gã lớn hơn một tí, gia đình cũng đỡ vất vả hơn, cái xóm
nghèo cũng bắt đầu có điện về. Đó lại là những đêm chạy ra nhà bác trưởng thôn ở
đầu xóm để coi ké ti vi. Hay là những ngày bật đài cả buổi, nghe đủ thứ từ thời
sự đến ca nhạc hay truyện kể, chăm chú nghe không sót chữ nào. Nhưng xóm nghèo
vẫn là cái xóm nghèo. Ngày hay mất điện, đêm oi ả và thiếu cả cơm ăn. Gã trai
ngày ấy, tuổi đôi mươi căng tràn sức sống, tìm lên thành phố ôm mộng đổi đời.
Thành công chẳng tìm đến dễ như trong tiểu
thuyết. Gã đi lên, từ bị người ta lừa, phải chạy vạy khắp nơi trả nợ, đến được
tới lúc nếm trái ngọt cũng đổ không ít xương máu, mồ hôi. Gã quay cuồng với
công việc chất đống, bận rộn với những buổi làm ăn, chạy theo những bữa tiệc xa
hoa. Vây quanh gã, những kẻ cũng giàu có và thành đạt, những kẻ thượng lưu và
có học. Những câu bông đùa, đôi ba chuyện phiếm, hóa ra những kẻ tự cho mình là
phong nhã này, lại không ngừng đâm chọc nhau, bàn tán, đàm tiếu sau lưng. Gã học
được cách trở nên giả tạo, cách tươi cười và cách mỉa mai. Chẳng tự hào gì cho
cam, khi gã dẹp bỏ những nguyên tắc đạo đức đã tồn tại từ thuở thơ ngây, để trở
thành một trong số họ, một trong số những con búp bê khoác áo lụa và nói cười
giả lả ấy. Gã sống những ngày như thế, tiêu sài chẳng biết ngày mai chỉ để thỏa
mãn cái tôi, để thể hiện và đâu đó để lấp đi cảm giác túng thiếu ngày nhỏ khiến
gã cảm thấy chẳng là gì với đám cậu ấm cô chiêu. Ngày qua ngày cho tới khi gã tự
hỏi mình đang làm gì thế này. Vẫn lẻ bóng và chạy trên con đường chẳng điểm dừng.
Đích đến của gã, sự giàu sang ấy, gã đã đạt được, nhưng gã vẫn thiếu thốn lạ
kì. Vậy là chưa đủ, hay là quá nhiều. Gã khao khát được coi trọng và bây giờ
hàng ngàn kẻ nhìn theo cuộc sống của gã mà hâm mộ. Nhưng gã cô đơn. Gần ba
mươi, cái tuổi mà khối người đã vợ con đuề huề, gã vẫn chẳng có một chốn về.
Bất chợt, gã nghĩ tới mẹ, người mẹ hiền chẳng
quản nắng mưa nuôi lớn gã, người cũng vừa là cha nghiêm khắc dạy dỗ gã, người
quật cường và mạnh mẽ nhất gã từng biết. Mẹ là chốn về duy nhất mà gã từng có
nhưng chính gã cũng đã lãng quên đi mất. Gã đã bao lâu chẳng về thăm mẹ. Gã để
những đồng tiền thay mình. Nhưng tiền thì không phải người và chẳng có hơi ấm.
Gã xây cho mẹ một căn nhà khang trang trên cái nền nhà tranh cũ. Gã mua cho mẹ
những bộ áo gấm, áo vải tinh tươm thay cho những bộ đồ vá chằng vá đụp khi xưa.
"Vậy con có hạnh phúc không?", bà chỉ hỏi mỗi lần gã gọi về. Và, gã
chẳng biết trả lời thế nào. Những cuộc gọi về ít đi và những chuyến thăm cách
nhau đến nửa năm. Gã bận rộn với công việc, một phần là thế. Phần còn lại, gã xấu
hổ. Gã luôn cảm nhận mẹ nhìn thấu gã, rằng trong mắt mẹ tất cả những lớp mặt nạ
đều bị gột sạch và chỉ còn lại một gã xấu xí, nhỏ bé, một kẻ cô độc đáng
thương. Nhưng giờ đây, khi cảm giác lạc lõng bao trùm lấy gã, khi phố đèn hoa lệ
trở nên xa lạ và xung quanh đều thật lạnh lẽo, gã chẳng quan tâm nữa. Gã rút điện
thoại, bấm dãy số mình vẫn luôn thuộc nằm lòng. Bấm xong nút gọi, gã vẫn thấy hồi
hộp. Chừng ấy tiếng tút vang lên là chừng ấy nghi vấn đặt trong đầu gã. Liệu mẹ
có đổi số? Hay mẹ có bận việc gì và chẳng nghe được? Tệ hơn, liệu mẹ có nghe
không hay mẹ giận gã? Nhưng tất cả những câu hỏi đè nặng trong đầu đều hóa nhẹ
bẫng khi đầu dây bên kia vang lên tiếng thân thương.
"Mẹ đây."
Và, gã bật khóc. Gã thấy mình như trở lại
những ngày thơ bé, khi gã lạc lối, khi gã vấp ngã, mẹ sẽ luôn tìm thấy và đưa
gã về nhà. Gã tìm thấy mái ấm giữa một thành phố lạ. Gã trai đã từng lạc, và
hai tiếng thân thương dẫn lối gã về nhà, biết rằng nơi đó luôn có một người
luôn mở rộng vòng tay chào đón gã mà không đòi hỏi gã phải có bằng cấp ra sao
hay lương tháng thế nào, người yêu gã bằng chính những gì chân thật nhất và chấp
nhận cả những vết sẹo. Đấy là lúc gã nhận ra mình phải dừng lại, rằng gã đi quá
lâu, chạy quá nhiều, rằng đôi chân gã đã nhức mỏi và trái tim đang cầu xin được
yêu và sống theo đúng những gì chân thật nhất chứ không phải người ta o ép nó
thế. Gã nhận ra tài sản đáng giá nhất của mình, không phải những tiền của hay bộ
cánh xa xỉ hay xe hơi đắt tiền, rằng đó là tình yêu, là cảm giác hạnh phúc khi
được yêu và yêu, là cảm giác có một nơi mình thuộc về.
Gã về nhà.
✍Ymra
(Hình ảnh: Internet)