Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Ba mươi tuổi, tôi chợt giật mình khi đối diện
với chính bản thân, nỗi buồn man mác cứ len lỏi khi nhìn về thanh xuân đã đi
qua lặng lẽ, vô hình nhưng không để lại dấu ấn nào dành cho yêu thương tuổi
thanh xuân…
Tuổi thơ ư, tôi từng ghét bỏ, từ chối nó,
những ngày buồn, trốn dưới gầm giường, chạy trốn tiếng cãi vã, không hạnh phúc
của một gia đình. Tuổi thơ cũng không có nhiều trò chơi hay ly đá bào xanh đỏ
như mấy bạn nhà giàu. Chỉ còn lại tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi và bóng đêm ngập
tràn, rồi giọt nước mắt hỗn độn trong nỗi sợ hãi, sợ máu, sợ tiếng kêu cứu của
mẹ. Tuổi thơ nó phải vùng dậy bảo vệ ba đứa em, nó phải lặn lội đi hái rau tạp
tàng về nấu cho em ăn, ba còn lênh đênh giữa dòng sông rộng lớn mò từng cái lộp
tôm, mẹ phải đấu tranh với bạn hàng cá vỡ đầu để giành lại mấy ngàn đồng. Rồi
còn đâu khi bị ông bác hàng xóm lạm dụng tình dục mà đứa trẻ sáu tuổi như nó
chưa biết chuyện đó được gọi là lạm dụng hay tình thương ông dành cho nó. Nó ù
lì, cứng đầu, đanh đá nhất xóm, không bạn bè. Ừ thì đó là tuổi thơ màu đen của
nó, nó chẳng hề nhắc đến hay xin một vé được về với tuổi thơ.

Rồi nó lớn dần, trong ánh mắt mọi người nó
là đứa con gái chân bước khập khiễng vì tai nạn lúc bé để lại, nó được vào lớp
chọn của một trường trong xã, nó tự học thi đại nhưng lại điểm cao chót vót nên
đành vào lớp chọn. Lớp học dành cho mấy đứa con chợ, nhà có tiền, đi học mặc
toàn đồ đẹp, nó thì bẩn hơn, vào lớp chẳng ai cho ngồi cạnh, kể cả cô giáo chủ
nhiệm cũng từ chối, xếp nó ngồi giữa dãy nam. Kệ, nó bỏ mặc mọi ánh mắt phân biệt
đối xử, nó học để biết chứ chẳng thèm có bạn, sổ liên lạc phát ra học kỳ 1 xếp
hạng bét, ai cũng cười nó, gọi nó là dốt, copy bài nên mới được vào lớp chọn. Một
ngày đẹp trời, nó chợt tỉnh ngủ sau tiếng khóc của lớp phó và tiếng chửi của cô
giáo khi phán cho nó cái tội “Copy bài”, nó buồn thiu, nó mến một bạn trai
trong lớp, rồi bạn ấy cũng nhìn nó “Đồ con gái ở dơ”, thật ra nó chẳng hề biết
đến ngày dậy thì là thế nào, máu tự dưng đến bết vào chiếc áo dài, nó đang hoảng
hốt vì máu, nó cứ vô nhà vệ sinh suốt cả buổi học, nhưng chưa từng được biết đó
là thời kỳ kinh nguyệt, con gái cần phải làm gì. Mấy bạn nữ cứ nhốn nháo cười
vào nó, từ đó nó không còn bạn, đến lớp nó lặng thinh chỉ học và học, cuối năm
nó bất ngờ khi vươn lên đứng nhì của toàn khối. Nó ôm quà và lẳng lặng ra về…
Trưởng thành ư, đứa con gái mười bảy mười
tám, học hành thì không giỏi, hình như nó trầm cảm, nó không có nhiều kỷ niệm
bên bạn bè hay mái trường thân yêu, quyển nhật ký được kết nối từ những trang
giấy dở dang, nó lượm lặt để cố viết về thời học sinh, ngồi bàn nhất với mấy bạn
nam, học toán dở tệ, thầy cô không chú ý, chỉ còn lại ánh mắt của người thầy dạy
văn luôn động viên nó trong mỗi bài giảng, những cú ký đầu của thầy dạy toán ở
những giờ thầy dạy miễn phí cho nó, tất cả nó viết lại hết để có thể gọi là cảm
xúc yêu thương, là niềm tin giúp nó cầm được tấm bằng tốt nghiệp đến được giảng
đường đại học với bao nhiêu là khó khăn. Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ được học đại học,
mẹ đã nói nhà không có tiền bảo nó đi lấy chồng nước ngoài phụ giúp gia đình,
nó đã đấu tranh, liều, và nó được học đại học. Ngày trên giảng đường đã bao
nhiêu lần nó từng muốn bỏ cuộc, gia đình không đủ tiền cho nó học, nó bươn chải
làm thêm nhưng cũng chả đủ, nó còn bất lực khi thấy mẹ cha phải gồng gánh vì nó
lỡ thi đại học. Những ngày là sinh viên, nó chẳng dám đi chơi cùng các bạn,
tham gia hoạt động hè cũng không dám vì tiếc tiền chứ không phải tuổi trẻ nó
không có nhiệt quyết. Nó thích đọc sách nhưng chưa bao giờ cầm tiền để mua, chỉ
có thể ngồi đấy đọc miễn phí rồi về. Tấm bằng đại học quả thật như một giấc mơ
đối với nó, nhận bằng không có ai bên cạnh, không một bông hoa, chỉ nó và bằng
đỏ chói, đấy là nỗ lực, niềm tự hào của nó và ba mẹ, cuối cùng nó đã vượt qua
và nó lại khóc…
Tuổi trẻ không bao giờ quay trở lại, thế mà
nó lại bỏ quên nhiệt quyết của tuổi trẻ, nó từ bỏ viết, từ bỏ nghề báo mà nó từng
mơ ước khi còn là phóng viên tàu lá chuối trong nhà chòi. Điều đáng ghét, nó
không hề đấu tranh, ba mẹ buồn thì nó buông để về gần ba mẹ, dĩ nhiên đó là những
ngày tháng nó chôn vùi ước mơ, niềm vui, chỉ lặng lẽ làm việc ở nơi ba mẹ tìm
cho nó. Có lần nó gặp lại các bạn đang làm báo, trái tim nó loạn nhịp, nó muốn
được viết, được kết nối phóng sự cho những mảnh đời, những trái tim của xã hội…
Nó muốn được viết sự thật, nói thật chứ không phải che dấu… tất cả đã quá muộn
đối với nó khi giờ đã ba mươi, mang thêm hai tiếng gia đình. Kết hôn và sinh
con, hy sinh vì gia đình, ba mươi, nó giật mình khi thấy mình đã già đi nhiều,
tóc lại xuất hiện sợi bạc. Thời gian quá phũ phàng, nhưng bản thân nó còn phũ
phàng hơn, đối diện với chính mình, ngây người rồi nó ôm con vào lòng khóc thúc
thít. Ngồi viết lá đơn xin nghỉ việc, nó mạnh dạn viết đơn xin trở lại tòa soạn
dù biết rất khó để cơ quan tiếp nhận nó, mỉm cười nó tập tành viết lại mỗi đêm,
sáng tác những câu chuyện, tản mạn vài câu văn, ấy vậy mà một số nơi chấp nhận
đăng bài cho nó, cầm trên tay nhuận bút, nó mừng rơn, thế là nó vẫn còn viết được.
Cảm giác khi bài viết được đăng đủ làm nó hạnh phúc, nó có tiền mua thêm vài
cái áo, mua cả cây son để tô điểm lên gương mặt, dường như thanh xuân đang trở
về bên nó…
✍Nguyễn Thị Trúc Ly
(Hình ảnh: Internet)
Thông điệp muốn gửi gắm: Thanh xuân chẳng bao giờ chờ đợi một ai, hãy sống thật ý nghĩa và trọn vẹn cho từng ngày, thanh xuân sẽ ghi nhớ và lưu giữ lại những kỳ niệm thật đẹp, cho dù bạn đã già đi, nhưng thanh xuân vẫn còn đó.