Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Tôi về đến nhà khi trời đã sập tối. Sắp nhỏ
con nhà ai còn đá bóng ngoài đường cái dù tối mịt. Bước sang tháng Bảy, nhớ lại
trời Sài Gòn lúc tôi rời đi đã bắt đầu chuyển dần sang man mát. Người ta nói
thành phố của những kẻ xa quê lại bước vào mùa mưa. Tôi tự hỏi mình đã quen với
không khí ở thị thành hay chưa? Mà sao mỗi khi đêm về, lúc nằm trên giường nhỏ
nhìn ra cửa sổ, tôi lại thấy ánh sáng của những tòa nhà cao tầng ngoài kia đẹp
đẽ mà xa lạ. Những giấc mơ về trong đêm muộn làm lòng tôi đắng ngét. Tôi mơ thấy
những đêm hè ở quê trăng sáng lạ thường, tôi mơ thấy những buổi chiều đi học về
mưa giông mờ kín lối, tôi mơ thấy ngoại tôi, mẹ tôi và những đứa em. Tôi bắt đầu
có những sự so sánh kì lạ. Thành phố này
lần nào mưa to nước cũng dâng lên ngập ướt ống quần khiến tôi bực mình
và cáu gắt. Mà hồi còn ở quê, mỗi khi chạy trốn những cơn mưa giông trên nẻo đường
về, tôi nào có thấy khó chịu gì đâu.

Tôi về
thăm quê sau một năm xa nhà đi học. Ngoại đang hái hoa thiên lí ngoài vườn
nhà. Những cánh hoa trổ vàng như nắng sớm. Cách đây vài tháng có người cô cũng
đang làm ăn trong Sài Gòn về thăm quê. Sau khi lên cô kể lại với tôi, nói lâu rồi
không về nhà nên giờ thấy ông bà ngoại tôi già nhanh thật. Tôi bỗng giật mình.
Tôi là một đứa con gái dễ động lòng, dù nhìn bên ngoài nhiều người bảo rằng tim
tôi chỉ toàn đá sỏi. Tôi im lặng một lúc lâu, xong mới hỏi cô: “Ông bà ngoại
con già đi nhiều lắm hở cô?” – “Đâu có đâu, chỉ là già hơn hồi lúc cô mới vô Sài Gòn tìm việc thôi.” Câu trả lời đó
làm tim tôi nhẹ nhõm trong tức khắc. Tôi biết mình đang tìm một lí do để chống
lại thời gian. Một lí do để tôi có thể tin mọi thứ trên đời vẫn chưa hề thay đổi.
Một năm nay tôi lớn lên, già dặn đi vì bắt đầu sống tự lập. Nhưng tôi đâu thể
phớt lờ đầu tóc bạc của ông bà, cũng không thể phớt lờ những vết nám trên má mẹ.
Lần trở về này tôi không thể nhổ tóc sâu cho bà được nữa. Năm nay tóc sâu đã
thành tóc bạc. Sợi bạc rất nhiều. Bà nhờ tôi lên thị trấn mua một hộp thuốc nhuộm
tóc Đông y về để gội. Tôi không dám khóc vì sợ bà buồn.
Tôi về nhà hai đứa em mừng rỡ reo to. Thấy
chị Hai về chúng nó vui lắm. Tôi chỉ sợ đứa em út mới hai tuổi quên mình. Bữa
cơm tối đầu tiên sau khi về nhà ai cũng tranh nhau được xới cơm cho chị. Em tôi
hỏi chị ở Sài Gòn ăn cơm có ngon không. Tôi nói nó Hai toàn ăn cơm tiệm hà em
ơi, ăn hoài cũng ngán. Người miền Nam nấu cơm thích nêm ngọt, người mình lại ăn
cay mặn quen rồi, chị Hai ở Sài Gòn một năm chỉ ước được một bữa cơm nhà. Dẫu
mâm cơm quê luôn là hai món cá kho và nước mắm. Hai đứa nói lần sau có dịp, chị
dẫn em vào Sài Gòn chơi ít bữa nha, em nghe người ta kêu ở Sài Gòn sướng lắm.
Tôi cười cho qua chuyện nhưng cũng thầm trách yêu chúng nó: “Đợi tụi em mai mốt
đi học xa nhà như Hai, lúc nào cũng chỉ muốn bỏ hết tất cả để đi về.” Lòng tôi
có rất nhiều vướng bận. Tôi từng mong cho mình được nhanh chóng cất cánh bay
cao. Tôi từng mong khi tự lập rồi mình sẽ đi đến nước này nước kia, thăm thú thật
nhiều chỗ. Tôi từng mong nhanh nhanh được vào Đại học để được biết những điều
mình chưa biết. Hình như giờ đây bao mong muốn đó có vẻ nhạt màu. Tôi vẫn ước đấy
thôi, nhưng đành gác lại giấc mộng rong ruổi thêm nhiều năm nữa. Cuộc đời tôi
còn dài lắm, chỉ là lúc này đây tôi chưa buông xuống được hai chữ “Nhà mình”.
Tôi về nhà được hai hôm, mẹ gọi ra soạn lại
những món đồ cũ mà tôi không cần dùng nữa. Chẳng biết tự bao giờ, những thứ ấy
đã phủ lên một lớp bụi dày. Tôi lục tung tủ quần áo ra, phát hiện một chiếc mũ
ca lô trắng dành cho học sinh, phía trên viền mũ có tên tôi được thêu tay rất đẹp
- cái mũ ca lô của tôi lúc còn học cấp Một. Tôi nhớ ngày mới được nhà trường
phát mũ ca lô, tối đem về mẹ tranh thủ thêu tên tôi lên vì sợ tôi nhầm lẫn với
bạn bè. Sáng hôm sau nhìn mũ ca lô mới, tôi òa khóc nức nở. Tôi không chịu mang
đi học và trách mẹ vì sao thêu tên tôi lên mà không nói trước, không có bạn nào
thêu tên lên mũ cả. Hồi đó tôi có một tính xấu là muốn mình phải giống với mọi
người. Mọi đứa trẻ đều như thế. Bạn bè mang giày bata thì tôi tuyệt đối sẽ
không mang giày xăng-đan. Giờ lớn lên rồi tôi mới thấy mình có phúc hơn bạn bè
cùng lứa vì luôn nhận được sự quan tâm hết mực của mẹ. Chúng tôi đều là con cái
nhà nông, cha mẹ thương con nhưng không mấy người có thời gian để luôn bên con
mà chăm lo từng li từng tí một.
Khi dọn dẹp đống truyện Đô-rê-mon để đem
cho, tôi mới biết mẹ còn giữ lại những tấm thiệp viết tay tôi từng làm tặng mẹ.
Mẹ tôi là một người yêu văn chương và sống tình cảm. Tôi nhìn lại những tấm thiệp
Giáng Sinh tôi từng làm tặng mẹ, tự nghĩ sao mình có thể làm ra thứ xấu xí như
vậy. Xấu không tả nổi. Thậm chí những câu thơ tôi viết bên trong cũng dở tệ.
“Ngày xưa con yêu mẹ nhiều hơn bây giờ, lúc nào cũng nói yêu mẹ, năm nào cũng
làm thiệp, bây giờ thì không còn nữa.” – mẹ nói nhẹ nhàng mà bâng quơ. Tấm thiệp có ngày tháng gần nhất cũng đã là từ
bảy năm trước. Tôi nghẹn ngào muốn nói con vẫn mãi yêu mẹ nhưng không biết giải
thích ra sao. Thói quen thể hiện tình cảm theo sự lớn lên của tôi cũng từ từ biến
mất. Có một năm tôi quên sinh nhật mẹ, mãi cho đến tối khuya mới nhận ra nhờ
thông báo tự động trên điện thoại. Tôi vội vã gọi về nhà chúc mừng, mẹ không
trách mà còn nói: “Mẹ vui lắm. Cảm ơn con. Từ sáng đến giờ chỉ chờ con gọi cho
mẹ. Ngày hôm nay của con thế nào?” Tôi chỉ biết ngồi im rơi nước mắt.
Lúc tôi về, trời Sài Gòn đã chuyển mình,
mưa nhiều hơn nắng. Nhưng miền Trung quê tôi hãy còn đâu nắng cháy. Cái giếng
nước sau vườn có tuổi đời già hơn tôi cả thập kỉ, năm nay bỗng cạn. Những cái
giếng xung quanh cũng không còn nước. Những
năm trước việc này chưa xảy ra bao giờ. Đi ngoài đường quanh quẩn có tiếng thở
than: “Năm nay lại hạn hán hơn năm ngoái, ruộng đồng nứt ra thành từng mảng,
ông trời mà không chịu mưa thì biết tính làm sao.” Ông bà lại chậc lưỡi vì sắp
phải để dành tiền khoan giếng sâu thêm vài thước nữa. Bà tôi nói con không biết
đấy thôi, giếng cạn từ nửa năm trước rồi, tại con ít về nhà nên không biết đó.
Hôm nay lúc phụ ông bà ngoại hái lí ngoài
vườn, ông có gọi tôi đến gần nói nhỏ: “Tháng trước không thấy con gọi về thường
xuyên, cả nhà đều nhớ con nhưng sợ con bận học. Mai mốt vô lại Sài Gòn, con cố
gắng gọi về nhiều hơn. Con cũng đừng chỉ nói chuyện với bà và mẹ, ông cũng muốn
hỏi thăm tình hình của con mà.” Cây sa kê bé xíu ông đem về trồng lúc tôi mới chập
chững biết đi đã âm thầm to lớn vượt quá chái bếp phía sau lúc nào không biết,
còn bóng lưng ông thì mơ hồ đổ xuống bởi tháng năm đè nặng. Lời ông nhắn nhủ
làm tôi chua xót. Lúc tôi còn mải mê chạy đua với cuộc đời, có những người chỉ
trông tôi quay đầu lại.
Thời gian trôi nhanh quá, mong cho tôi tôi
còn kịp luyến lưu…
Thời gian trôi nhanh quá, lá ơi xin đừng
rơi, cây ơi xin đừng già…
✍Huỳnh Bảo Minh Châu
(Hình ảnh: Internet)
Vài dòng tản mạn bất chợt của tôi có thể có nhiều nét giống câu chuyện của bất cứ ai, của bất cứ gia đình nào. Vì một cuộc điện thoại của em tôi lúc tôi đang trên xe khách lên lại thành phố, nức nở nói rằng em nhớ chị, tôi đã không hạn chế được suy nghĩ của mình mà viết liền một mạch trong một tiếng rưỡi. Không thêm thắt. Thực tế tuy buồn thương nhưng vỗn dĩ đã quá đẹp đẽ. Tôi không mong mỏi tất cả người đọc có thể ủng hộ suy nghĩ của mình, vì tôi là người mạnh miệng nhưng yếu lòng. Tôi chỉ hi vọng suy nghĩ và cảm xúc của tôi có thể đem lại sự đồng cảm cho một ai đó cũng đang sống xa nhà.