Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Gần 18 năm sống trên đời, đã bao nhiêu lần
tôi nói yêu mẹ và cảm ơn mẹ rồi nhỉ.
Ngày nối tiếp, cứ sống như vậy, nhưng bây
giờ đặt bút lên cho bản thân một câu hỏi mới bất chợt thấy thật xấu hổ.

Mẹ tôi năm nay 49 tuổi. Mẹ kết hôn lúc mới
18 tuổi, sinh được 3 người con là chị gái, anh trai và tôi. Ngày trẻ mẹ còn làm
việc ở hợp tác xã, đuợc mệnh danh là cô hoa khôi đoan trang thuỳ mị mà cho tới
bây giờ thi thoảng gặp người quen vẫn nghe nhắc lại. Rằng hồi đấy có rất nhiều
người theo đuổi mẹ, nhưng sau cùng ông bà ngoại chọn bố và mẹ cũng có tình cảm
với anh thanh niên thật thà văn nhã như ông. Sau đó mẹ sinh đứa con đầu lòng là
chị gái. Bố vẫn cần mẫn làm thợ sửa điện, sau khi sinh thêm anh trai bố đi làm
ăn xa. Một mình mẹ tần tảo nuôi hai chị em lớn khôn, lại đảm đương việc nhà
không để ai lo lắng. Bố ở xa, mẹ ở nhà cũng kiếm thêm việc bán cá biển ở chợ. Kỉ
niệm thì nhiều, tôi cũng chỉ được nghe anh chị kể lại. Về những lần mẹ quảy đòn
gánh hai bên là hai chị em, về những củ khoai nhỏ như rễ cây lựa ra từ mớ mẹ
đưa ra chợ, về miếng tóp mỡ để cho hai đứa phải giành nhau... và biết bao nhiêu
thứ, lại luôn thấp thoáng hình dáng mẹ ở đâu.
Sau khi sinh đứa con thứ ba, cũng là tôi
thì người ta giới thiệu cho mẹ chuyển qua bán xôi sáng ở cổng bệnh viện huyện.
Sáng mùa hè là 3 giờ, mùa đông thì sớm hơn, mẹ dậy chuẩn bị đồ hàng năm giờ năm
rưỡi đạp xe ra cổng viện. Ròng rã như vậy bao lâu, tôi hổ thẹn khi lần đầu tiên
thực sự đuợc theo dõi công việc của mẹ gần 18 năm qua.
Cổng bệnh viện, nơi người ra kẻ vào khi
đông đúc lúc vắng lặng, khi tấp nập khi tranh cướp nhau từng người khách. Khi sớm
ra đã có tiếng chửi đổng chẳng dè dặt. Hoá ra, bao nhiêu năm như vậy,... hoá ra
đây luôn là những thứ mẹ luôn ngày ngày trải qua.
Trừ những bữa không cẩn thận say nắng, hay
lại viêm xoang khi thay đổi thời tiết, đau đầu mỏi người này nọ còn lại hầu như
chẳng có ngày nào đi học về mẹ thiếu con bữa cơm đầy đủ, áo quần sạch sẽ, nhà cửa
tất tươm. Bởi vậy mà kẻ làm con đã luôn coi đó là điều hiển nhiên, nên vô cảm
không trân quý không dè dặt.
Những hôm trời chói chang đem cả bực bội từ
trên lớp về, lẫn cả khó xử trong học tập để mặt lạnh, cau có với mẹ. Tôi lại đã
như vậy đấy. Nhà tôi đâu chỉ bố buôn mẹ bán, ngoài ra còn thêm làm ruộng và bờ
bãi. Những hôm vừa cằn nhằn vì bị mẹ nhờ ra phơi lúa, nắng thiêu đốt, tôi từ
trong choáng váng tỉnh lại, trưa nào, chiều nào nằm trong nhà cũng nghe tiếng
cào lúa xoen xoét của mẹ, vậy... Một lần giúp mẹ như vậy thôi mà bản thân thái
độ như thế. Dù kinh hoảng, dù hối hận, nhưng tôi vẫn câm lặng. Chưa bao giờ nói
với mẹ rằng.?
Bởi nhiều hơn, con xin lỗi mẹ, con sai quá
nhiều, tha thứ cho con sao nổi hở mẹ.
Con mong mẹ khoẻ mạnh, sống thật hạnh phúc,
tuơng lai bớt đi những nếp nhăn vết sạm trên cơ thể.
Mẹ, con thật lòng mong thay đổi tính nết,
hoàn thiện bản thân, về sau có thể thật tốt phụng dưỡng mẹ, gửi đến mẹ những điều
tốt đẹp nhất mà con có.
Thông điệp muốn gửi gắm: Yêu thương khi còn có thể. Quá khứ có thể hoài niệm, tương lai có thể chưa nắm chắc, nhưng phải biết cần trân trọng là hiện tại.