Tham gia ngay cộng đồng Bloggers VIET - Bến Đỗ cảm xúc trên facebook ngay hôm nay để kết nối những trái tim đồng điệu. Cùng xây dựng một cộng đồng văn minh, yêu thích viết lách nhé các bạn!
Gia đình là nơi chúng ta nương tựa, nhưng
đôi khi nó làm ta chán ghét. Tôi rất yêu gia đình mình, nhưng chính vì vậy mà sợ
thứ gọi là thành tích, công lao, yêu thương, nuôi nấng ấy. Cố gắng hoàn hoàn
thì được gì? Tôi tự hỏi, điều họ thực sự mong muốn bây giờ là gì?
Tôi là đứa trẻ mồ côi ba, được ông bà và mẹ
nuôi nấng. Tôi biết việc mình làm là gì, chính vì vậy, tôi phải làm một người
thật tốt, tuyệt vời trong mắt gia đình. Mỗi khi thành tích kém, thì lại đưa những
bạn khác vào. Vì sao, nhất thiết phải là con hàng xóm. Họ thực sự chưa biết mặt
trái của chúng thì sao?
Ước mơ của tôi là thành họa sĩ, muốn được
đi Nhật, đi thật nhiều. Khi mẹ tôi, bà luôn phản ánh những thứ khiến tôi cảm thấy
gò bó. Thực sự, mong muốn được một lần trải lòng. Tôi chưa bao giờ chính miệng
mình nói yêu mẹ, tôi đôi khi chán nản, cảm thấy ghét gia đình. Áp lực là việc học
và thi cử, ông bà thì học chưa bao giờ động viên, chỉ toàn những lời nói không
hay, tôi từng sử dụng những biện pháp tự tử không gây đau đớn, nhưng nhờ sự động
viên bạn bè tôi phải cố gắng. Một người, mà tôi luôn thấy sợ hãi khi đối mặt là
mẹ mình.
Chính bà là người động viên tôi, khi còn có
thể tôi chỉ muốn tận hưởng, muốn được chơi, được làm điều mình thích. Mẹ là người
phụ nữ mạnh mẽ, không cần đàn ông, tự đi làm gây dựng công việc. Lâu lâu lại thấy
thương mẹ, tôi tự hỏi? Sao mẹ chưa bao giờ dừng lại để chào tình yêu mới? Chúng
ta cố gắng chỉ để làm hài lòng những gì trước mắt. Đâu nhất thiết chúng ta tồn
tại trên đời là vì người khác, tôi từng ước, khi tỉnh dậy mình không ở nhà, là
người khác, hoặc biến mất. Hiện tại,
tương lai là thứ chúng ta làm chủ, vì vậy con đường tôi chọn nhất định đúng,
không hối hận, không quay lại.
Nhưng mong rằng, một ngày nào đó. Mẹ tôi sẽ
thấy thành quả tôi làm ra, bà ấy sẽ chạy lại ôm tôi vào lòng và nói, con làm tốt
lắm, mẹ tự hào về con. Lúc đó tôi sẽ tự tin đứng trước mặt bà, rơi giọt nước mắt
hạnh phúc và cảm ơn đã sinh ra con, để có được hôm nay.
Mong một ngày nào đó, gia đình sẽ nơi mà
con không hối hận khi đã được sinh ra. Xin hãy đợi ngày mà con nói, yêu gia
đình, yêu mẹ, cảm ơn đã hi sinh vì con.
_Phương
Anh_
Thông điệp muốn nhắn gửi: Chúng ta hãy chân trọng những thứ hiện tại, đừng để mất rồi hối hận. Chưa chắc suy nghĩ, những ảo tưởng chúng ta suy nghĩ là thật. Tốt hơn nên sử dụng con tim và lý trí để diễn đạt lời nói ấy.
✍XX
(Hình ảnh: Internet)
